Quan Lộ Thương Đồ

Chương 593 : Tá Đao Sát Nhân

Ngày đăng: 00:10 22/04/20


Chi phí kinh doanh của Khoa Vương năm nay cực lớn, chỉ riêng quảng cáo ĐTH TW đã mất 350 triệu rồi...



Trong kẹp tài liệu kia Tạ Kiếm Nam viết bốn chữ "thị trường, chi phí",định tới quán bar bàn chuyện này, đâu ngờ cục diện lại như thế?



Tạ Kiếm Nam trong lòng cảm xúc lẫn lộn, cố dằn lòng nói với Trần Tĩnh:



- Ngồi một lúc hẵng đi.



Trần Tĩnh biết giờ không phải là lúc cãi nhau, kéo Tạ Tử Gia quay vào.



Tạ Chiêm thấy bọn họ quay lại, cũng không dám nói gì làm người ta ghét, tự giải thích:



- Câu vừa rồi của anh không phải nhắm vào em, em muốn uống gì anh gọi cho, bữa này coi như anh mời...



Thấy Tạ Kiếm Nam, Trần Tĩnh sắc mặt âm trầm, ngay cả Tạ Tử Gia cũng trở nên nghiêm túc, hỏi:



- Sao thế, xảy ra chuyện gì?



- Cẩm Hồ đồng loạt giảm giá cung cấp hàng cho Tân Nguyên, cái thằng nhãi chưa mọc đủ lông trong miệng anh vừa đứng ngoài gọi điện...



Tạ Kiếm Nam chẳng còn hơi sức đâu mà giận Tạ Chiêm nữa.



Tân Nguyên hiện nhắm thẳng vào Khoa Vương, những linh kiện quan trọngnhư chip giải mã, chip điều khiển chiếm sáu phần chi phí sản xuất do Cẩm Hồ cung cấp cho Tân Nguyên.



Tạ Kiếm Nam lúc này đã không ảo tưởng cạnh tranh chính diện với Ái Đạt,Ái Đạt vì duy trì hình tượng, cho nên sẽ không trực tiếp làm gì KhoaVương, nhưng Tân Nguyên thì khác.



Điện khí Tân Nguyên năm ngoái còn là mấy nhà máy lắp ráp phân tán, chẳng hình thành sức uy hiếp với Khoa Vương, nhưng Cẩm Hồ lấy ra hạn ngạchthử nghiệm siêu cấp VCD, mấy nhà máy đó hợp lại với nhau, lại được hỗtrợ từ Cẩm Hồ nên trưởng thành nhanh chóng.



Hiện Tạ Kiếm Nam phải đề phòng áp lực tới từ Tân Nguyên rồi.



Mặc dù không biết Trương Khác hạ giá tới mức nào, nhưng tuyệt đối không phải tin tức hay ho gì.



Tờ giấy bị Tạ Kiếm Nam vo lại ném trong gạt tàn bị Tạ Tử Gia vô tâm lấy ra, dải trên bàn, đưa cho Tạ Chiêm:



- Đấy! Xem đi, người ta tức rồi đấy.



Tạ Chiêm mặt tối lại, không biết đối đáp thế nào, hắn đâu thể chỉ tríchTrương Khác tức giận trẻ con, quan trọng là người có thích trẻ con cũnglà vì ngườ ta có tư cách, chẳng ai có thể phủ nhận sức mạnh của TrươngKhác lúc này có thể thao túng sống chết của Khoa Vương.




- Anh ta làm sao tiên tri được lúc nào chúng ta đi ra?



Trần Tĩnh cười ngồi xuống, muốn kéo Tạ Tử Gia dậy tắm rửa.



- Nói chung dù cách này hay cách khác tên đó sẽ có cách để cho chúng tabiết đó là phản ứng của y, nên hành động của y chắc chắn là cố ý.



Tạ Tử Gia mượn đà ngồi dậy, ôm lấy eo Trần Tĩnh tay đưa lên sờ ngựcTrần Tĩnh, tì cằm lên vai cô, mặt quay sang mũi gần như chạm cả má TrầnTĩnh, nói:



- Tờ giấy đó mang ý đồ rất rõ ràng, chứ không phải chỉ là giận dỗi đâu.



- À, em về Hải Châu mấy ngày rồi, sao không đi gặp chị Vãn Tình.



Trần Tĩnh quen với động tác thân mật kiểu này của Tạ Tử Gia, nên không để ý mấy, đột nhiên nhớ ra một chuyện hỏi:



- Em..



Tạ Tử Gia chép miệng, cô ta không giải thích, trừng mắt lên hỏi lại:



- Rốt cuộc là hai bên có ân oán gì với nhau thế? Em chỉ biết trước kiaTạ Chiêm thiếu chút nữa làm cho công ty Hải Dụ phá sản, nhưng kẻ kém cỏi như anh ta, làm phá sản vài công ty có gì lạ?



Cô ta dần nhận ra được Trương Khác luôn lờ mình đi là vì xung đột với Tạ gia, nhưng rốt cuộc là ân oán kiểu gì mà ghét nhau tới mức đó?



- Chị cũng chỉ nghe đồn thôi, hình như không đơn giản như vậy đâu..



Trần Tĩnh định kể một phần ân oán phía sau cho Tạ Tử Gia nghe thì điện thoại đặt trên bàn trang điểm vang lên.



Tạ Tử Gia cầm lấy, thấy số của Tạ Kiếm Nam thì làm động tác buồn nôn, nói:



- Trời ơi còn gọi điện chúc ngủ ngon sao, ghê chết đi.



Trần Tĩnh cười nhận lấy điện thoại, đẩy mặt Tạ Tử Gia đang dán sát vàonghe trộm ra, cô cũng hi vọng được như Tạ Tử Gia nói, đôi khi phụ nữ chỉ cần cử chỉ quan tâm nho nhỏ như vậy thôi là cảm thấy đủ rồi, không ngờTạ Kiếm Nam nói chuyện Tạ Chiêm rời khỏi Khoa Vương, làm cô không phản*ng lại kịp, cô không thích Tạ Chiêm, nhưng không nghĩ tới đá Tạ Chiêmđi vào lúc này.



Trương Khác có làm gì thì cũng là lập trường của đối thủ cạnh tranh, còn bọn họ đá Tạ Chiêm đi là đứng ở lập trường nào?



Trần Tĩnh gập điện thoại lại, lòng rất buồn.