Quan Lộ Thương Đồ
Chương 598 : Những Kẻ Ngứa Mắt
Ngày đăng: 00:10 22/04/20
Trương Khác đang định đùa với Lâm Băng vài câu, rồi tối mời họ đi ăn cơm để mọi người thân thiết hơn, ai ngờ hắn ném cho một câu như thế, không khí cương lại tại chỗ, Đường Thanh rất khó chịu câu này cô có thể nói Trương Khác, chứ người khác nói là không được, nếu không phải Trần Phi Dung giữ tay đã nói lại rồi.
Lâm Băng xấu hổ lắm, nhân lúc người khác không chú ý, đưa tay chọc bạn trai một cái, bảo hắn chú ý ăn nói.
Trương Khác chán chẳng muốn nói nữa, những người khác cũng không biết nói gì, không khí rất gượng gạo, đúng lúc này Mã Hải Lông bê số hành lý còn lại lên.
Bạn trai Lâm Băng hỏi:
- Anh là phụ huynh của Trương Khác hay Đỗ Phi?
Mã Hải Long nghi hoặc hỏi lại:
- Cậu là ai?
- Tôi là chủ nhiệm khóa bọn họ, Ngụy Đông Cường.
Ngụy Đông Cường còn biết lễ tiết làm người cơ bản, đưa tay ra:
- Phụ huynh không nên nuông chiều con cái, đây nhìn thế nào cũng không giống chỗ học tập, còn nữa tôi vừa xem hai tờ giấy của bệnh viện họ nộp lên, Trương Khác và Đỗ Phi trông thế nào cũng không giống có bệnh, tôi thấy tham gia quân huấn sẽ có lợi cho sự trường thành của hai cậu ấy.
Mã Hải Long vốn đưa tay ra rồi, nghe hắn nói thế liền thu lại:
- Xin lỗi, thì ra là thầy Ngụy, tôi chỉ là lái xe của Khác thiếu gia thôi, lời này anh hãy để dành nói với phó thị trưởng Trương và trưởng phòng Đỗ.
Lắc đầu ý bảo Ngụy Đông Cường tránh ra cho hắn mang đồ vào.
Trương Khác nhận lấy đồ rồi tự mình sắp xếp, chẳng thèm để ý tới Ngụy Đông Cường.
Đãi ngộ đặc thù của Trương Khác và Đỗ Phi là nhờ đánh tiếng trực tiếp với Lý Hồng Minh, hiệu trưởng ĐH Đông Hải.
Đh Đông Hải nhận của Cẩm Hồ 20 triệu cải tạo cơ sở giáo dụng, cho hai sinh viên chút đãi ngộ đặc thù hai sinh viên có là gì?
Thu dọn thỏa đáng xong, Trương Khác gọi điện cho cha, nghe ý tứ thì cha mẹ y không có ý về sớm ăn cơm, Trương Khác cũng kệ luôn.
Mọi người tới điểm tiếp đãi tụ hợp với nhóm Lý Quý, Mông Nhạc đang ngồi trên yên một cái xe ba bánh, Thẩm Tiêu giúp chất hành lý lên xe, nhìn thấy Trương Khác tới liền vãy tay gọi, bên cạnh cô còn có một thanh niên quần jean áo phông, trông cũng được.
Thanh niên đó đi về phía Trương Khác nói:
- Các bạn là sinh viên lớp kinh tế khóa 97 phải không, tôi là Lục Thiên Hựu, lớp trưởng của các bạn, cán bộ hội sinh viên bận cả ngày rồi, chúng ta giúp họ một chút đi, để bọn họ đi ăn cơm.
- Xin lỗi, chúng tôi đang định đi ăn cơm.
Đỗ Phi nhướng mày lên, từ chối không chút khách khí, vì hắn nghe cái tên Lục Thiên Hựu này từ miệng Ngụy Đông Cường.
Lục Thiên Hưu nhiệt tình đưa ra lời mời, nhưng bị hất một chậu nước lạnh, xấu hổ quay về.
- Bình thường mày tích cực lắm cơ mà?
Lý Quý thắc mắc:
Trương Khác cười, nơi này làm gì có Lý Chi Phương, bản chất Đỗ Phi giống y, đều là loại uể oải lười nhác.
Trương Khác vẫy tay với Thẩm Tiêu, hỏi cô có đi ăn cơm không, Thẩm Tiêu tích cực ở lại giúp đỡ, Trương Khác cũng tùy, bọn họ vốn chẳng thân thiết gì.
Tiêu Xuân Minh cũng chẳng cần biết Lục Thiên Hựu có phải là lớp trưởng không, nhưng rất thích nhìn cái bộ dạng mất mặt của hắn:
- Bọn mày biết thằng đó lai lịch gì không? Nghe nói viện trưởng đích thân đưa nó và ba nó tới túc xa, vừa tới nơi liền hết sức nhiệt tình chào hỏi từng người, bọn mày nói nó có phải là thằng giỏi giả bộ không?
- Nếu như đã bày vẽ lớn như vậy, thì nhất định phải làm ra vẻ hòa đồng với quần chúng rồi, cái kiểu của nó thực chất là ở trên cao ban ơn cho người khác...
Lý Quý chỉ ngay ra điều làm Lục Thiên Hựu làm người ta ngứa mắt.