Quan Lộ Thương Đồ

Chương 599 : Trương Khác Là Đồ Đại Sắc Lang

Ngày đăng: 00:10 22/04/20


Hiện giờ mới 5 giờ chiều, trên trời tầng mây rất dầy, khí nóng lúc này mới dần tan đi, gió từ rừng thổi tới, làm người ta cảm thấy mát mẻ.



Vẫn không ngừng có sinh viên mới cùng phụ huynh tới trường báo danh, Trương Khác nhìn trời, có vẻ tối sẽ có mưa đây.



Bạn gái Tiêu Xuân Minh là Trương Lôi học ở ĐH Sư phạm, báo danh từ hôm qua, hôm nay chính thức vào lịch trình quân huấn, tranh thủ buổi chiều quân huấn kết thúc liền tới tìm, Trần Phi Dung và Đường Thanh cũng muốn đi tìm Tô Nhất Đình, Tô Nhất Đình thân thiết với Hà Huyền nên kéo theo luôn.



Bắt đầu từ hôm nay Trương Khác cũng không muốn Phó Tuấn và Mã Hải Long đi theo nữa, cả ngày có vệ sĩ đi bên cạnh chỉ làm bạn học cảm thấy quái dị, làm sao mà hưởng thụ cuộc sống đại học an nhàn được.



Buổi tối cũng có hoạt động quân huấn, Trương Lôi ăn xong rồi vội vã rời đi.



Lý Quý, Hứa Nhược Hồng đi mua một số vật phẩm còn thiếu, căn cứ vào yêu cầu quân huấn, nam sinh không được để tóc dài quá hai tấc, nữ sinh tóc không được che quá mang tai.



Mọi người mới vào đại học, nên rất cẩn thận, bọn họ còn phải đi tìm chỗ cắt tóc, Trương Khác và Đỗ Phi căn bản không định tham gia quân huấn nên chẳng bận tâm, Tiêu Xuân Minh học cùng khoa với bọn họ, gan cũng lớn lên, không vội đi xử lý tóc nữa.



- Tiếp theo chúng ta đi đâu đây?



Đường Thanh thấy hiện tại chỉ còn 8 người, mười ngón tay đan vào nhau duỗi lên trời vươn dài người ra, Đường Thanh chưa bao giờ được chơi thoải mái ở Kiến Nghiệp, nên rất hăng hái.



- Đi chơi Khổng miếu nhé?



Ban đêm Khổng miếu đèn rất đẹp, dọc đường lại bán đồ lặt vặt các cô gái thích, Trương Khác nghĩ cha mẹ cũng đang đi dạo ở khu đó, có thể cùng ngồi xe về nhà.



Bắt xe buýt ở cổng trường ĐH Sư phạm, đi nửa tiếng đồng hồ là tới đường Khổng miếu, cùng xe còn có rất nhiều sinh viên cũng đi dạo đêm, không biết từ bao giờ, các cửa hàng ở đây thi thoảng truyền ra tiếng hát của Giang Đại Nhi.



Các cô gái đều thích mấy món tiểu thủ công nghệ tinh xảo, Trần Phi Dung và Hà Huyền còn khắc chế một chút, Đường Thanh, Thịnh Hạ và Tô Nhất Đình thì tíu tít bàn tán mua sắm, Đường Thanh mỗi lần mua được một thứ đều nhét vào tay Trương Khác nói:



- Tặng bạn bày lên bàn...



Thế là từ trạm xe buýt tới sân trước Khổng miếu, bàn học của Trương Khác không tìm được chỗ đặt sách nữa rồi.



Nhìn thấy có mấy người bán bóng, Đường Thanh hớn hở muốn mua, cô nàng vừa đi tới, tức thì một đống người bán bóng vây lấy chào hàng, Đường Thanh do dự không biết nên mua của ai, quay lại chỗ Trương Khác.


- Tôi đã bảo làm gì có chàng trai bán bóng nào đẹp trai thế mà.



Đám Đường Thanh cô nào cô nấy môi hồng răng trắng, mặt hoa da phấn, thường ngày gặp được một hai người đã hiếm lắm rồi, tự nhiên một loạt năm cô gái lên xe, làm mọi người trong xe hoài nghi có phải là mỹ nhân học viện âm nhạc hoặc ca vũ đoàn đi chơi, nên không để ý có tám quả bóng bay lơ lửng trên đầu.



Xuống xe, Tô Nhất Đình và Hà Huyền về túc xá trước, đám Trương Khác tới nhà chiêu đãi số 2, ba mẹ y cũng vừa chơi chán trở về, Lương Cách Trân nhìn thấy Đường Thanh liền nói bà vừa nói chuyện với mẹ Đường Thanh, sẽ cùng cô tới Hong Kong.



Ở Hong Kong có Tương Vi phụ trách an bài rồi, thêm một người nữa cũng không sao, đặt vé máy bay trước là được.



Thời gian cũng đã muộn, mọi người đưa Trần Phi Dung về túc xá, Đường Thanh, Thịnh Hạ hưng phấn nên chẳng thấy mệt, Đường Thanh còn muốn chạy tới túc xá ĐH Đông Hải treo bóng bay.



Đi qua thao trường, thấy trải đầy chiếu, rất nhiều sinh viên cùng phụ huynh ngủ ở thao trường, trông vô cùng náo nhiệt.



Sân bóng phía trước túc xá nữ cũng thế, đám Trương Khác vừa treo bóng bay lên thì từng hạt mưa như hạt đậu lộp độp đổ xuống, những người trải chiếu chuẩn bị qua đêm ngoài trời cuống quýt ôm đồ tìm chỗ tránh mưa.



Chỉ chớp mắt mưa đã rào rào đổ xuống, Trương Khác vừa giúp Đường Thanh buộc bóng xong, ôm lấy cái eo nhỏ của cô chạy tới hành lang tránh mưa.



Đường Thanh lấy khăn tay ra lau nước mưa trên đầu Trương Khác, dựa vào lòng y, ngả đầu nhìn mắt y, chỉ vào quả bóng bay buộc dưới đèn đường nói:



- Bạn xong đời rồi.



- Xuỵt, nói nhỏ thôi.



Trương Khác đưa tay ra che cánh môi đỏ hồng tuyệt đẹp của cô.



Mưa rất lớn, nước mưa rào rào làm những quả bóng bay chao đảo lên xuống, có điều vẫn miễn cưỡng nhìn thấy được bảy chữ "Trương Khác là đồ đại sắc lang", quản trọng là quả bóng lẻ loi buộc ở dưới đèn đường quá bắt mắt, đó là quả bóng đầu tiên Trương Khác mua.



Lúc này những người tranh mưa dưới hành lang đã qua hoảng loạn, chỉ quả bóng kia thì thầm thảo luận Trương Khác rốt cuộc là ai.



- Thằng đó đáng hận thật, phải có bao nhiêu cô gái bị hủy trong tay nó thì người ta mới tàn nhẫn buộc những quả bóng này ở trước túc xá nữ chứ?



Không hiểu ở đâu phát ra một giọng nam vùng đông bắc.Lời tác giả: câu chuyện cụ già bán bóng là có thật, các bạn đi qua Khổng miếu hãy dừng lại mua một quả bóng, đa tạ!