Quan Lộ Thương Đồ
Chương 653 : Dẫn sói vào nhà
Ngày đăng: 00:10 22/04/20
- Thức thời đi, lúc này ai cũng phải né tránh y!
Trong xe truyền ra một tiếng thở dài nữa, khuôn mặt Chu Cẩn Tỳ xuất hiện trong ánh sáng mờ tối:
- Nhưng bọn chúng quá bắt mắt, khó tránh khỏi làm rất nhiều người khó chịu, chẳng phải thị trưởng Tiêu hôm nay không được khỏe đó sao, ha ha ha.
Nụ cười của ông ta không khỏi khiến người ta có cảm giác rờn rợn.
- Không làm lỡ thời gian Lâm tiểu thư báo cáo công tác với chủ nhiệm Cát nữa, cho tôi gửi lời hỏi thăm nhé, ở Kiến Nghiệp không tiện, có thời gian tôi sẽ lên Bắc Kinh bái phỏng ông ấy.
Chu Cẩn Tỳ xuống xe bắt tay Hồ Tôn Khánh, tiếp đó là Tạ Ý đi ra từ ghế phụ lái, tạm biệt xong đi vào trường.
- Cháu cũng đang nghiên cứu Cẩm Hồ phải không? Cẩm Hồ ngày nay đã bỏ Chính Thái lại rất xa rồi, mặc dù không muốn thừa nhận, song phải đối diện với nó.
Chu Cẩn Tỳ vừa đi vừa nói:
- Điều duy nhất chúng ta có thể làm là theo sát bước tiến của Cẩm Hồ, Cẩm Hồ muốn đi bước nào, cháu phải bước trước một bước.
- Hạng mục nhà máy tinh viên thì chúng ta không làm nổi; hạng mục di động cũng không thể lấy được giấy phép từ bưu điện. Bước tiến của Cẩm Hồ không phải ai cũng theo nổi, nói gì bước trước.
Tạ Ý lắc đầu:
- Phó thị trưởng Hồ ở Kiến Nghiệp là một người rất có địa vị, vậy mà vừa rồi chẳng phải còn ngồi trong xe không dám ra sao? Chẳng lẽ chỉ vì sợ người ta thấy đi cùng Lâm Tuyết.
- Cháu nhìn nhận thế nào về việc bao tiêu di động thay Tử Gia bày ra?
Chu Cẩn Tỳ không tiếp lời hắn mà chuyển sang chuyện khác, thấy Tạ Ý mím môi không nói, cười khẽ:
- Tên nhóc cháu thông minh lắm, nhưng chẳng lẽ cháu sợ chú bán đứng cháu hay sao?
- Xem ra có vẻ Tử Gia tìm được lỗ hổng.
Tạ Ý suy nghĩ một lát rồi nói:
- Ái Đạt định giá hai chiếc di động rất lạ, không bằng nói bọn họ cố ý ép ba công ty kia lộ ra lỗ hổng này. Nhưng cái giá linh kiện họ đưa ra rất cao, xem ra không muốn làm cái lỗ hỏng này quá lớn. Cẩm Hồ xem ra chưa đủ tự tin để trở thành nhà cung cấp linh kiện.
- Chú thường nói cháu mới là đứa có tầm nhìn nhất trong thế hệ các cháu mà.
- Anh ấy bảo mình điền vào một cái đơn, nói có thể có tiền công, thế là bị hồ đồ kéo tới đây.
Gia cảnh của Thẩm Tiêu không tốt, phải nói là toàn bộ công nhân viên chức của lâm trường đều có lương rất thấp, cha cô Thẩm Ước lại là người rất liêm khiết, cho dù ở ngoài lâm trường mở quán cờ cũng vì hứng thú, chẳng thể tăng thêm thu nhập gia đình, ngược lại còn mất tiền vào đó.
Hứa Hồng Bá nhiều lần lâm trường làm việc, quan hệ với Thẩm Ước trở nên thân thiết, mỗi lần đi về đều mang theo thứ sơn trà thơm ngát kia.
Học phí của Thẩm Tiêu phải đi vay mượn, cô đúng là cần một công việc để ăn học, chuyện này chẳng cần phải nói, tin rằng chu đáo như Đỗ Phi sẽ có an bài ổn thỏa, công ty Sáng Hiệp và hiệp hội sáng nghiệp vốn hai mà là một, có thể cho thành viên cố định khoản lương tạm được.
Trương Khác ném túi đồ uống cho bọn họ chia nhau, cầm một *** bia và một *** nước ép, đưa cho Trần Phi Dung *** nước ép:
- Tưởng bạn ở phòng đọc sách chứ?
- Mình có thể tới đây chơi mà, vừa rồi còn đứng ở cửa sổ ngắm cảnh đêm đấy.
Trần Phi Dung cười nói:
- À.
Trương Khác hiểu ý giải thích qua loa thân phận của Lâm Tuyết:
- Đó là cô gái rất hung dữ, trước đó mình còn tưởng cô gái xinh đẹp nhất định có tâm linh thuần mỹ lệ, bạn bảo mình có thuần khiết quá không?
- Hi hi, bạn tưởng mình tin lời bạn nói à?
Trần Phi Dung cười khúc khích:
- Bạn thuần khiết lắm đấy! Quên nói với bạn, mình đổi bảy quả bóng mới trước túc xá rồi đấy.
Cực ít khi thấy được Trần Phi Dung có điệu bộ tinh nghịch này, cô như tỏa ra hơi thở thanh mát làm lòng người dễ chịu, Trương Khác giang tay ra làm bộ mặt bất lực:
- Ai bảo bạn nhận được ủy thác của Tiểu Thanh chứ.
Đỗ Phi và Mông Nhạc mang phương án đi tới, Trương Khác vỗ đầu nói:
- Thiếu chút nữa quên mình là một trong ba quản lý của Sáng Hiệp, Phi Dung, hay là bạn làm chức trách này cho mình nhé?