Quan Lộ Thương Đồ
Chương 715 : Dã tâm
Ngày đăng: 00:11 22/04/20
Vương Hải Túc cũng không lỗ mãng đến mức lập tức bỏ lại bên này, nhiệt tình qua bên kia, mà là tạm thời đè nén tâm tư muốn thử xem. Có lẽ trước tiên phải ứng phó hết bên này.
Huống chi Vương Hải Túc còn chưa rõ lắm Hồ Tôn Khánh coi trọng đứa cháu này thế nào. Làm tốt quan hệ với Hồ Kim Tinh, chưa hẳn có thể được Hồ Tôn Khánh thích, dụng tâm sẽ nhận được nghi vấn của Hồ Tôn Khánh cũng nói không chừng. Nói chung không thể vội vàng hành sự, phải chuẩn bị một phen mới được.
Trong lòng Hải Túc nghĩ như vậy, thái độ đối đãi với bên này liền phát sinh biến hóa vi diệu. Có lẽ bản thân hắn cũng không cảm thấy được. Những lời khiến người huyết mạch sôi sục của hắn liền bớt đi. Bữa tiệc rất nhanh kết thúc.
Nói đến thì Mông Nhạc, Đỗ Phi cũng không yên lòng việc ở tiệm Internet. Ngày đầu tiên tiệm kinh doanh, họ hận không thể mắt cũng không nháy mắt một chút nhìn chằm chằm vào nơi đó.
Trương Khác cùng Đỗ Phi, Mông Nhạc trực tiếp quay về tiệm Internet, Vương Hải Túc cũng không đi theo, nói phải về công ty. Xe của hắn đậu ở bãi đỗ xe đầu ngõ, Tịch Nhược Lâm đưa hắn đi lấy xe.
Nhìn Tịch Nhược Lâm cùng Vương Hải Túc thần thái thân mật sóng vai rời đi, Mông Nhạc chán nản nhìn theo.
Trương Khác khe khẽ thở dài, nếu như nữ nhân mà mình thích thân thiết với nam nhân khác ở bên cạnh, tâm tình cũng sẽ không dễ chịu. Nam nhân thông thường ở loại chuyện này dễ bị coi thường, cũng dễ lý giải Mông Nhạc.
Trương Khác cùng Thời Học Bân một trái một phải ôm vai hắn, lôi hắn về tiệm Internet. Thời Học Bân còn không quên khuyên bảo hắn nghĩ thoáng một chút:
- Chân trời có chỗ nào không có cỏ thơm, tội gì phải tìm ở ĐH Đông Hải, ĐH Đông Hải vốn đã thiếu cỏ, năm nay gặt hái còn không tốt...
Trương Khác cũng vô tâm nở nụ cười, không quản nỗi đau trong lòng Mông Nhạc, đau quen rồi là được.
Phòng quản lý của tiệm Internet bố trí trên lầu hai, Mông Nhạc ở lại đại sảnh, Trương Khác cùng Đỗ Phi đến phòng quản lý nghỉ ngơi nói chuyện. Tôn Tĩnh Mông thấy được họ trở về, cũng không lên mạng nữa, đi đến hỏi Trương Khác lúc nào thì đi xem nhà.
Trương Khác phải đợi Lương Quân gọi điện thoại cho y, lúc này vẫn chưa vội.
Đỗ Phi hỏi Trương Khác:
Cẩm Hồ tiến vào Kiến Nghiệp, động tác rất lớn, khi trở lại cũng không muốn trực tiếp làm quan trường Kiến Nghiệp quá xáo trộn. Nhưng lúc này ở trên một số phương diện lại không thể không làm một số chuẩn bị trước, miễn cho La Quân ngày nào đó đột nhiên điều đến nơi khác, Cẩm Hồ tại Kiến Nghiệp sẽ trở nên quá bị động.
Trương Khác suy nghĩ việc này, Đỗ Phi lại nghĩ đến một việc khác:
- Tao thấy Tịch học tỷ cùng ông họ Vương cũng không phải cùng đường, để họ Vương nhanh cất bước nhanh hơn, cũng dễ để cho giữa cổ và họ Vương sớm có quyết đoán...
- Tâm tư của tao cũng không xấu xa như mày đâu...
Trương Khác sẽ không thừa nhận y có loại tâm tư này, nếu không phải vì Mông Nhạc, y cũng sẽ không đi làm loại việc trợ giúp kiểu này, nhân tố từ nhiều phương diện đã thúc đẩy y gieo cái hạt giống này.
- À, được rồi. Mặc dù họ Vương đáng ghét, nhưng lời ổng nói cũng không phải hoàn toàn không có đạo lý, mày cảm thấy tương lai của sản nghiệp phần mềm trong nước thế nào?
Đỗ Phi nghiêm túc hỏi ý kiến của Trương Khác.
- Nói thế nào đây.
Trương Khác suy nghĩ một chút:
- Mượn Cẩm Hồ mà nói, vẫn đang vì sản phẩm của mình phát triển phần mềm cài đặt. Mấy năm sau, đầu tư vào phát triển phần mềm cũng vẫn duy trì ở mức cao. Thậm chí tao đã làm cho Vườn Sồi chuyên môn thành lập một tổ để đi phát triển nhân Linux. Cẩm Hồ xem phát triển phần mềm như kỹ thuật hạch tâm.
- Cuối cùng, bộ môn phát triển phần mềm sẽ là một trong những chi nhánh quan trọng nhất trong hệ thống nghiên cứu phát triển của Cẩm Hồ. Nhưng đầu tư của Cẩm Hồ đối với phát triển phần mềm tạm thời còn chưa phải vì thị trường bên ngoài, chủ yếu là vì thỏa mãn nhu cầu của bản thân. Mở rộng hơn một chút, cũng là thỏa mãn nhu cầu của các sản nghiệp tương quan -- Đây cũng là mục tiêu tương lai của Cẩm Hồ. Nhưng loại xí nghiệp lấy phát triển phần mềm để thỏa mãn tự thân của bản thân như Cẩm Hồ là không nên đi vào ngành phần mềm.
- Khoản đầu tư này cùng nhu cầu mặc dù sẽ càng lúc càng lớn, hơn nữa bộ phận phần mềm này phần lớn đi cùng với phần cứng, trên phương diện bảo hộ quyền tài sản tri thức có ưu thế tự nhiên. Nhưng khoản nhu cầu này, các công ty phần mềm bên ngoài rất khó nhúng tay vào... Đây chính là nhận thức của Cẩm Hồ đối với sự phát triển của ngành phần mềm tương lai. Về phần cái khác thì tự mày định giá đi.