Quan Lộ Thương Đồ
Chương 721 : Đêm mưa
Ngày đăng: 00:11 22/04/20
Ném túi nhựa Trương Khác cầm trong tay trước phòng bếp, cầm ra CD, Hứa Tư kéo Trương Khác chạy thẳng lên gác ở tầng ba.
Gác được bố trí tại phòng sinh hoạt. Ghế sofa đệm trắng, tựa lưng màu đen, tường hai bên sơn màu hoa hồng, treo lên mấy bức ảnh rừng cây xanh ngát. Mái vòm hình cung dính liền với nóc nhà, khảm tấm lợp lấy sáng nửa trong suốt, lúc này có thể nghe được tiếng mưa rơi tí tách trên mặt, cửa sổ sát sàn hướng về hồ nước, nhìn về nơi xa là cảnh núi Yến Quy xanh ngắt và hồ nước trong cơn mưa bụi, lúc này nhìn hồ nước xa xa quả thật trong đến lạ thường.
- Cơn mưa này rất đúng lúc...
Nghe tiếng mưa rơi lên mái vòm cùng lên cửa sổ, Trương Khác cảm giác được hình như đã hoàn toàn ngăn cách với trần thế ầm ĩ bên ngoài.
Hứa Tư thản nhiên cười, cô cũng có cảm giác như vậy.
Nhìn thành phố sắp chìm vào bóng đêm tĩnh lặng, bỏ đĩa CD vào đầu đĩa, Boss NoVa Baby, giọng hát tang thương của Elvis Presley lại vang vọng trong căn gác.
Trương Khác ôm Hứa Tư vào lòng, nói cho chị từng chuyện xảy ra trong hơn một tháng nay, chỉ thiếu chút nói ra cả việc cùng Vãn Tình yêu đương vụng trộm tại Tân Cẩm Cư cho Hứa Tư nghe.
Nghe được việc của Trương Dịch cùng Lưu Đình, Hứa Tư rất có cảm khái, chị cũng từng thiếu chút nữa bị thế tục đè nén đến sụp đổ. Cái loại áp lực như chen chúc trong bốn bức tường khiến người cảm giác cái chết mới là sự lựa chọn thoải mái nhất.
Nghe được Trương Khác nói y vì thế phát giận ném vỡ ly mới làm cho việc này tạm hoãn lại, Hứa Tư ngồi chồm hỗm trên ghế sofa, ôm chặt thân thể hơi gầy gò của Trương Khác vào lòng, nhẹ giọng nói:
- Quyền thế cũng được, tài sản cũng được, nó không thể làm cho phụ nữ khuất phục, nhưng sự dịu dàng, quan tâm của cậu, mới có thể khiến sự hoa tâm của cậu thực hiện được, mới có thể ràng buộc lại lòng của phụ nữa...Không biết sẽ có bao nhiêu cô gái bị cậu làm hại.
"..." Trương Khác nhìn vào đồng tử trong con ngươi trong trẻo của Hứa Tư, mê ly mà quyến rũ:
- Em sẽ không buông tay chị ra, cũng không muốn để chị phải chịu tổn thương...
Hứa Tư xách bình thủy đi tới, thấy Trương Khác chân trần giẫm lên sàn nhà lạnh lẽo, chị vội vàng đặt bình thủy xuống, rồi cầm qua cho y đôi dép, nắm lấy đôi chân lạnh lẽo của y, khẽ trách:
- Không sợ cảm lạnh hả...
- Nếu cảm lạnh thật, em có thể bắt chị ở lại thêm với em vài ngày.
Trương Khác ngồi xổm xuống, trán chạm trán với Hứa Tư:
- Rất ít khi tỉnh lại không cần suy nghĩ lúc này là lúc nào...
- Cậu vất vả quá rồi...
Hứa Tư nghĩ đến buổi sáng tỉnh lại, nhìn thấy bản thiết kế lộn xộn bị lật xem hết phân nửa, chất đống trên sàn nhà trước giường.
- Không phải vậy đâu...
Bởi vì trở lại năm 94, sẽ thủy chung có một loại cảm giác xa cách với thế giới này, hầu như buổi sáng mỗi ngày tỉnh lại đều sẽ xác nhận ngày hôm nay là ngày mấy, tháng mấy, năm bao nhiêu, cho nên rất ít khi được tỉnh tự nhiên, loại trạng thái này là không thể kể ra với người khác. Ngày hôm nay lại cảm giác một ngày mới mẻ rất rõ ràng mà hào hứng ùa vào.
- À, buổi sáng Tịnh Mông gọi điện thoại đến hai lần, thấy cậu ngủ say như heo, nên không nhẫn tâm đánh thức cậu dậy. Chị cũng giúp cậu đặt ĐTDĐ ở chế độ im lặng. Lúc này cậu có thể gọi điện trả lời cổ đi. ĐTDĐ ở trong phòng làm việc trên lầu ấy, cậu đi lấy đi. Chị pha cafe cho.
Trương Khác chạy lên lầu đi lấy ĐTDĐ, bản thiết kế đã được Hứa Tư thu dọn đến phòng làm việc, điện thoại của y và của Hứa Tư đặt song song với nhau. Trương Khác tìm các cuộc gọi nhỡ, hai cuộc đều là của Tôn Tĩnh Mông gọi qua.