Quan Lộ Thương Đồ
Chương 722 : Thế Kỷ Cẩm Hồ
Ngày đăng: 00:11 22/04/20
Trương Khác liền ở trên lầu gọi điện thoại trả lời cho Tôn Tĩnh Mông. Tôn Tĩnh Mông cả một ngày đã lảm ra phương án bố trí đồ đạc đâu ra đấy, gọi điện thoại qua đây chính là muốn hỏi ý kiến của Trương Khác. Ở trong điện thoại trong điện thoại Trương Khác nói với cô:
- Cô quyết định là được rồi, tôi đang hoài nghi phong cách của cô rồi đấy?
- Ừm...
Tôn Tĩnh Mông lên tiếng. Sau một lúc lâu còn nói thêm:
- Ngày hôm qua Hứa Tư đến Kiến Nghiệp rồi chứ, sao không tới 1978 vậy?
- Tôi cũng đâu biết chị ấy tới Kiến Nghiệp đâu!
Trương Khác nói bậy trả lời.
- Anh gạt được ai.
Tôn Tĩnh Mông không lưu tình chút nào chọc thủng lời nói dối của Trương Khác:
- Thiết kế của 1978 vẫn là nhờ vào chị ấy, cho dù không cần cảm ơn, thì cũng phải đến 1978 nhìn một cái, anh làm tặc rồi, còn chột dạ cái gì?
Không phải là làm tặc mới chột dạ sao? Trương Khác trong lòng nghĩ, rồi nói thêm vài câu với Tôn Tĩnh Mông liền cúp điện thoại.
- Cậu ở Kiến Nghiệp chưa đến một tháng, mà cậu không phải cùng khoa với Đỗ Phi sao?
Buổi chiều Đỗ Phi cũng bị kéo qua đây, Đỗ Phi cười nói:
- Buổi chiều đúng là có tiết, chủ nhiệm khóa họ Ngụy muốn bắt Trương Khác mấy lần rồi, cũng chưa bắt được hắn.
- Đỗ Phi thỉnh thoảng cúp vài tiết cũng không quan trọng, tôi à, đã là kẻ nghiệp chướng nặng nề, tội ác tày trời, tội không thể tha rồi.
Trương Khác hai tay ôm gáy, nói với Thịnh Thanh:
- Anh cứ muốn tôi lấy cái bằng tốt nghiệp cái đã, nếu không đi học, chỉ sợ tôi sẽ bị ĐH Đông Hải đuổi học mất. Vậy bị đuổi rồi thì còn lấy bằng thế nào? Cả ngày không có việc gì, học mấy anh tây trang giày da ngồi trong phòng làm việc nhìn cẳng chân đi tất chân của nữ thư ký sao?
Lúc này vừa vặn có một thư ký công ty mặc váy đi tất chân đứng ở bên cạnh bàn hội nghị điều chỉnh máy chiếu, nghe Trương Khác nói vậy, cô đỏ mặt, lách người ra bên cạnh, để cho bàn hội nghị che đi đôi cẳng chân được bọc trong đôi vớ da của cô.
Nghe Trương Khác nói như vậy, Đỗ Phi cũng đưa ánh mắt qua.
Thịnh Thanh khẽ ho khan một tiếng, quay đầu nói chuyện khác với Ngô Thiên Bảo, sợ bị tiểu tử Trương Khác quấn lấy.
Nghe Trương Khác ở đó nói nhăng nói cuội, Hứa Tư vẫn đang cúi đầu xem tư liệu, mím môi cố nhịn cười, làm bộ không quen cái người này. Thiệu Chí Cương nghĩ không thể để cho hội nghị ban giám đốc chuẩn bị đã lâu bị con chuột Trương Khác này làm thất bại, mọi người bớt thời giờ họp lại với nhau cũng không dễ dàng, hắn lập tức bảo mọi người dừng nói chuyện, trực tiếp tiến vào chương trình hội nghị.