Quan Lộ Thương Đồ

Chương 782 : Muốn ra tay

Ngày đăng: 00:12 22/04/20


Thấy Tôn Tĩnh Mông rơi vào trạng thái điên cuồng, Cát Minh Ngọc và Tôn Tĩnh Mông cảnh giác, đề phòng cô lao vào đánh người.



Tôn Tĩnh Mông quay đi lấy di động của Trương Khác ném tên luật sư, Trương Khác không ngăn cản mà còn đi che mắt cảnh sát.



- Á!



Tên luật sư kêu thảm, ôm mắt trái chỉ Tôn Tĩnh Mông:



- Cảnh sát, cảnh sát, có người ném tôi.



- Ai ném ông?



Trương Khác chắn trước mặt Tôn Tĩnh Mông, chỉ vào bản thân:



- Đừng có chỉ lung tung, đừng tưởng trừ Cát Minh Tín ra thì người khác không mời được luật sư, tôi chẳng nhìn thấy ở đây có ai ném ông.



Phó Tuấn đã nhặt chiếc di động lên trước khi tên luật sư kịp phản ứng, Trương Khác quay sang phía cửa:



- Ngài cảnh sát có nhìn thấy ai ném ông ta không?



- Tôi không nhìn thấy, nếu ông luật sư muốn kiên trì báo cảnh sát, tôi sẽ gọi đồng nghiệp tới đưa các vị về đồn điều tra.



Viên cảnh sát thản nhiên nói, làm như không hề nhìn thấy vết thâm tím trên mắt trái của tên luật sư.



Tên luật sư cũng không muốn làm chuyện phức tạp thêm, chỉ con của dì Châu nói:



- Ông Cát Ấm Quân thành tâm thành ý biểu thị nuối tiếc về việc này, chị Châu đã chết rồi, đây là sự thực không ai thay đổi được, tôi nghĩ chúng ta nên tìm chỗ để thương lượng...



Nói xong thấy gương mặt hung tợn của Tông Tĩnh Mông vội vàng bỏ đi.
- Người nhà của dì Châu đều có mặt ở đây, chúng ta nên trở về trước, thương lượng xem làm sao đòi lại công bằng mới thích hợp.



Trương Khác hiểu tính cách của Tôn Tĩnh Mông, cho dù cô đau thương đến mấy cũng sẽ không để bản thân chìm đắm trong đau khổ, mà tích cực đòi lại lẽ công bằng.



Tôn Tĩnh Mông vẫn cứ khóc nức nở, hai vệt nước mắt trên má chưa khô, nghe Trương Khác nói thế, đứng dậy đi ra ngoài.



Bãi đỗ xe bệnh viện, hai chiếc BMW xuất hiện sau tai nạn vẫn đỗ ở đó, thấy đám Trương Khác đi tới, Cát Minh Tín từ xe đi ra, có hai tên nhân viên đi theo, những kẻ khác ngồi nguyên trong xe.



Đường Thanh và Tôn Tĩnh Hương đỡ Tôn Tĩnh Mông tiếp tục đi về phía xe của bọn họ, Trương Khác dừng lại, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm lam thâm, vầng trăng non như treo trên còn cây xa xa.



- Cái loại chuyện vặt vãnh này tiếp tục dây dưa đâu có lợi gì cho cả hai bên.



Cát Minh Tín đi tới, ánh mắt nhìn qua Tôn Thượng Nghĩa rồi dừng ở trước mặt Trương Khác:



- Chắc Cẩm Hồ và Việt Tú cũng không hề thiếu luật sư cố vấn, tôi hỏi cậu, dây dưa tiếp có ý nghĩa gì?



- Nếu như về pháp luật ông đã không có gì phải lo, sao còn đứng ở đây.



Trương Khác chẳng muốn lý luận tốn nước bọt với hạng người này, nhếch mép lên cười nhạt:



- Ông làm việc trái lương tâm, nên đang sợ hãi, ông đang sợ tôi.



Khinh miệt bỏ lại một câu rồi cùng Tôn Thương Nghĩa rời đi.



Cát Minh Tín ngớ người, ông ta tiếp xúc với Trương Khác không nhiều, nhưng ấn tượng để lại hết sức sâu sắc, hơn nữa Cẩm Hồ sừng sững chắn trước mặt, ông ta có cuồng vọng đến đâu lúc này cũng không cho rằng Cát gia sau khi chia năm xẻ bảy còn có thể hùng mạnh hơn, có tiềm lực hơn Cẩm Hồ.



Đương nhiên ông ta cũng sẽ không thừa nhận mình sợ Cẩm Hồ, hay sợ Trương Khác, nhưng nghe y bỏ lại một câu, tim giật thót một cái, cảm giác bị đâm trúng chỗ yếu.