Quan Lộ Thương Đồ

Chương 797 : Hạng Mục Trọng Điểm

Ngày đăng: 00:12 22/04/20


Hôm nay là ngày Thiệu Chí Cương và chú mời La Quân, Vương Duy Quân ở khách sạn Hilton, Trương Khác bị kéo tới làm khách bồi, y luôn cố gắng từ chối những cuộc xã giao, nhưng không phải cái nào cũng từ chối được.



Trước khách sạn Hilton, Trương Khác và Địch Đan Thanh chuẩn bị xuống xe thì nhìn thấy Vương Hải Túc từ xe phía trước chui ra, nhưng không vào ngay mà đứng nhìn phía sau, Trương Khác đi xuống thấy chiếc Mec của Lâm Tuyết, qua cửa xe nhìn thấy Hồ Tôn Khánh ngồi ở ghế phụ lái.



Thì ra bọn chúng cũng chọn ăn cơm ở đây, Trương Khác lấy làm lạ, ai ngồi hàng sau mà để Hồ Tôn Khánh phải hạ mình ngồi ghế phụ lái? Nếu là Tiêu Minh Kiến thì ông ta phải ngồi cùng Hồ Tôn Khánh để Lâm Tuyết ngồi ở ghế phụ, trừ khi ông ta và Lâm Tuyết có quan hệ không rõ ràng mới có cách ngồi quái lạ này.



Trương Khác đột nhiên cảm thấy hứng thú với người ngồi trong xe, hoặc đơn thuần là tính thích đùa ác, nhiệt tình chào hỏi Vương Hải Túc:



- A, giám đốc Vương cũng ăn cơm ở đây à? Anh đợi ai thế? Lâm tiểu thư và phó thị trưởng Hồ à? Vậy tôi đợi cùng anh nhé.



Sau khi biết thân phận của Trương Khác, trong lòng Vương Hải Túc luôn có sự sợ hãi khó nói, hắn đâu phải hạng não tàn, sau này đương nhiên có thể hiểu ra Trương Khác để hắn cố ý copy kế hoạch sản nghiệp phần mềm.



Chỉ có điều Vương Hải Túc không rõ ý đồ của Trương Khác, thực sự hắn không tưởng tượng ra được hậu quả nếu để đám Lâm Tuyết, Cát Kiến Đức biết được sự thực.



Vương Hải Túc đột nhiên leo lên được đỉnh cao cuộc đời, làm sao mà có thể chấp nhận mình dễ dàng rơi xuống trắng tay?



Cảm giác chân thực nhất là thanh niên thường ngày vô hại như con chó lười biếng giờ thành một thứ ma quỷ, dụ khị mình cam tâm tình nguyện lao vào một giấc mộng vĩnh viễn không muốn tỉnh, nhưng y lại có thể dễ dàng bóp nát giấc mộng đó.



Vương Hải Túc mặt cứng đờ, muốn cười nhưng trông còn khó coi hơn khóc.



Trương Khác thì cười tủm tỉm, lúc này nhìn thấy Hồ Tôn Khánh sau khi xuống xe giúp mở cửa sau, người đi xuống lại là Cát Kiến Đức, còn Lâm Tuyết thì xuống xe ở phía bên kia, miệng mang nụ cười như xóa bỏ hiềm khích trước kia:



- Cẩm Hồ toại nguyện lấy được mảnh đất phía đông hồ, hôm nay tới ăn mừng phải không?



Đám Lâm Tuyết, Hồ Tôn Khánh chú ý hết vào sản nghiệp phần mềm, đương nhiên không còn tinh lực đi tranh hạng mục trung tâm thành phố phía đông Yến Quy Hồ, Thế Kỷ Cẩm Hồ không đối thủ cạnh tranh đương nhiên dễ dàng ôm mảnh đất đó vào lòng.



Giờ chuyện đã xong, Lâm Tuyết không hề có dáng vẻ nào bị đả kích, lại tỏ ra vui vẻ làm Trương Khác lấy làm lạ: Chẳng lẽ hạng mục sản nghiệp phần mềm có gì đó đột phá?



Trương Khác ung dung nói:




Trương Khác gãi đầu đầu, y không muốn chen vào vũng nước đục này:



- Trước đó chúng tôi cũng có ý này, sau nghĩ mỗi năm số lượng hạng mục trọng điểm quốc gia có giới hạn, tôi hi vọng để cơ hội cho các doanh nghiệp khác ở Kiến Nghiệp.



La Quân gật đầu, đem chủ để chuyển sang việc chính hôm nay:



- Hạng mục đông Yến Quy Hồ đã chính thức giao cho Thế Kỷ Cẩm Hồ rồi, hạng mục có được thúc đẩy mong chóng hay không, ngoài thành phố khu cao tân hỗ trợ chính sách ra, còn mong Cẩm Hồ nâng đỡ thêm.



- Đây là điều chắc chắn.



Trương Khác gật đầu, y không muốn nói nhiều, nhường quyền chủ đạo lại cho Thiệu Chí Cương, Trương Tri Phi giữ đúng thân phận khách bồi.



Ăn cơm tối xong tiễn hai vị lãnh đạo đi, vừa vặn nhóm Cát Kiến Đức cũng ăn cơm xong đang tạm biệt ở đại sảnh, có thêm Tạ Hán Tĩnh, Tạ Kiếm Nam và Chu Cẩn Tỳ, Trương Khác chẳng có gì ngạc nhiên hạng mục này đột nhiên kéo sang cả Kim Sơn, chắc chắn có Tạ gia ngầm thao tác.



La Quân và Cát Kiến Đức gặp nhau, chẳng thể vờ không nhìn thấy tiếp tục rời đi được, cho dù là Hồ Tôn Khánh thường ngày bất mãn với La Quân tới đâu cũng chẳng dám làm mất mặt ông ta trước mặt mọi người, thế là lại thêm một màn giả dối nữa.



Lên xe rồi Trương Khác mới than vãn với Địch Đan Thanh:



- Trời ơi sởn hết gai ốc, răng ê hết cả, may mà trước kia quyết định trốn vào ĐH Đông Hải, chỉ cần tưởng tượng ra cái cảnh phải nghiêm túc ngồi trong văn phòng nhìn cái đám chỉ hận không thể cắn một miếng mới hả, lại phải cười tươi tỉnh với chúng ta buồn nôn.



Địch Đan Thanh cười duyên:



- Ai bảo cậu cứ làm cho người ta hận?



- Biết làm sao được, nói không chừng tôi và bọn chúng là kẻ địch trời sinh.



Trương Khác cười khẩy: