Quan Lộ Thương Đồ
Chương 796 : Tần Cương Thượng Vị
Ngày đăng: 00:12 22/04/20
- Ngụy Đông Cường tới cùng là đắc tội với ai vậy, bị điều đến công ty hậu cần cũng không có cương vị tốt, nếu tiếp tục, chẳng phải ngay cả biên chế cũng không có?
Vợ Tần Cương cảm thấy Ngụy Đông Cường rất đáng thương.
- Ai biết hắn đắc tội với ai?
Tần Cương nhún nhún vai, hắn sẽ không quên nhà của hắn được phân có phân nửa là tranh từ trong miệng Ngụy Đông Cường.
Tần Cương nắm tay vợ nói:
- Lòng thông cảm cũng đừng dùng tùy tiện, khi người ta đi vào ngõ cụt, người khác cũng không có nghĩa vụ cứu hắn. Mà cứu hắn rồi, còn phải lo lắng sẽ bị cắn lại một phát.
Đi ra khỏi chung cư giáo viên Thanh Niên, Ngụy Đông Cường phát hận muốn ném cai túi trong tay xuống đất, Lâm Băng vội vàng đỡ lấy.
- Mỗi ngày ăn không ngồi chờ, lúc nào cũng phải khúm núm cầu người khác.
Ngụy Đông Cường phát hận nói:
- Cầu được còn đỡ, bị người ta đuổi ra khỏi nhà, mặt mũi cũng mất hết.
Lâm Băng không nói gì, chỉ cầm cái túi trong tay, muốn kéo cánh tay của Ngụy Đông Cường lại bị hắn tức giận giãy khỏi. Cô chỉ im lặng đi theo sau hắn đi đến KTX trường học. Cho dù đi về KTX, Ngụy Đông Cường vẫn lưu luyến quay đầu lại nhìn một cái, vốn trong tòa nhà này có một chút gì nhỏ nhoi của hắn.
- Lâm Băng hình như rất vô tội...
Đỗ Phi từ trong bóng tối đi ra, nhìn bóng lưng của Ngụy Đông Cường cùng Lâm Băng biến mất trong bóng đêm, nói với Trương Khác vẫn còn núp trong bóng tối.
- Thế giới này rất khó nói ai càng đáng tội hơn ai, cũng rất khó nói ai càng vô tội hơn ai, tao với mày cũng không phải là thiên sứ, cũng không phải ma quỷ, có cần phải có trách nhiệm về số phận của người khác sao?
Trương Khác từ trong bóng tối đi ra, nhìn Đỗ Phi, Mông Nhạc, Địch Đan Thanh.
Địch Đan Thanh cười nói:
Cao tầng công ty hoặc là trực tiếp do lãnh đạo trường tự mình kiêm chức, hoặc là tâm phúc thân thích của lãnh đạo trường. Mỗi người đều tai to mặt lớn.
Không quản nói như thế nào, như Sáng Vực chỉ mượn danh nghĩa của ĐH Đông Hải để phía trường cầm cổ phần danh nghĩa hợp tác, hơn nữa quy mô đầu tư trên chục triệu, nó sẽ rất hợp ý của hiệu trưởng Lý Hồng Minh.
Nghĩ như vậy, Thôi Quốc Hằng cũng có chút hâm mộ Tần Cương, nếu có thể để hắn bảo lưu chức vụ viện trưởng, lại đi kiêm chức quản lý một cơ cấu có quy mô tài sản trên chục triệu, hắn cũng rất vui lòng.
Thôi Quốc Hằng lại hỏi:
- Thừa dịp nghỉ đông, lớp đào tạo mạng máy tính mà nhóm Đỗ Phi, Mông Nhạc chuẩn bị có hiệu quả không?
- Cũng được, tại Kiến Nghiệp mở lớp đào tạo mạng máy tính, Sáng Vực vẫn là đầu tiên, ngoại trừ lớp hai kỳ như dự định, còn tăng thêm lớp ban đêm, ngoại trừ các sinh viên vào kỳ nghỉ mới có thời gian, rất nhiều học viên có nhu cầu đều là viên chức công ty đang tham gia công tác muốn cố gắng đề cao bản thân. Lúc này mới bắt đầu nảy ra ý nghĩ của cơ cấu đào tạo mạng máy tính chuyên môn.
- Vậy thêm ba bốn tháng nữa, là có thể thu hồi vốn của tiệm Internet rồi? - Thôi Quốc Hằng hỏi.
- Nguyên kế hoạch sáu tháng thu hồi vốn, nhưng Kiến Nghiệp có nhiều nhà đầu tư cá nhân thấy được hình thức kinh doanh của tiệm Internet Sáng Vực thành công, liền có ý định trở thành đại lí của tiệm Internet Sáng Vực, hiện nay điều kiện hợp tác thỏa đáng thì có bốn nhà, Sáng Vực chỉ tiêu thụ hệ thống quản lý tổng hợp tiệm Internet, 100.000 một bộ, hơn nữa thu gần triệu tiền phí giấy phép trở thành đại lý. Có lẽ qua tháng nữa là có thể thu hồi vốn của giai đoạn trước. Đỗ Phi và Mông Nhạc đều có ý nghĩ thương nghiệp đặc biệt nhạy cảm. Nếu ép buộc họ thành thật ngồi trong ghế nhà trường, thật đúng là oan ức cho tụi nó. Viện trưởng Thôi bình thường nói bồi dưỡng nhân tài phải dạy theo năng khiếu, hiện tại tôi có thể cảm nhận được ý của những lời này, đối với những sinh viên như Đỗ Phi, Mông Nhạc, mở rộng một chút sẽ rất có lợi cho họ thành tài...
- Thiếu niên có thiên tài cũng không phải quá ghê ghớm, mấy năm trước ĐH Đông Hải xuất hiện một Tạ Kiếm Nam, phong quang vô hạn, giờ cũng nên có nhân vật mới xuất hiện rồi.
Thôi Quốc Hằng biết Tần Cương là nói tốt giúp cho bọn Đỗ Phi, Mông Nhạc, nếu như cứng nhắc dựa theo nội quy trường học để đối đãi với những sinh viên này, những sinh viên này cũng không phải sinh viên tốt hợp cách, nếu như từ mục đích cuối cùng đào tạo nhân tài để đi đối đãi với họ, họ cần phải là gương điển hình của sinh viên đương đại.
Là nhà giáo dục, không nên nhất là đối với sinh viên bảo thủ không chịu thay đổi, cướp đi tính sáng tạo của họ, đáng tiếc tại quốc nội nói dễ làm khó, Thôi Quốc Hằng cũng chỉ có thể "dung túng" những sinh viên này. Tuy nhiên ngoài Đỗ Phi, Mông Nhạc, Trương Khác càng có thể khiến hắn hứng thú hơn.
Thôi Quốc Hằng lại hỏi Tần Cương:
- Biểu hiện của sinh viên Trương Khác này hình như hơi yên lặng?
- Đúng vậy, hình như cậu ấy có hơi xem thường đối với việc của Sáng Vực. Việc của Sáng Vực cậu ấy cũng không tham dự vào quá nhiều, nhưng mà, nhóm Đỗ Phi, Mông Nhạc vẫn rất tôn trọng ý kiến ý kiến của cậu ấy. - Tần Cương nói.
Khi Tần Cương nói đến từ xem thường, trong đầu Thôi Quốc Hằng lại hiện ra một ý nghĩ: nếu như ngay cả đầu tư hơn 10 triệu của Sáng Vực cũng xem thường, vậy lòng dạ của y lớn thế nào? Lúc này hình như hắn không cần phải hoài nghi năng lực của đám tiểu tử này nữa rồi.