Quan Lộ Thương Đồ
Chương 813 : Trộm
Ngày đăng: 00:12 22/04/20
Địch Đan Thanh ý thức được vì sao Tạ Vãn Tình nhéo Trương Khác, quá nửa là hiểu nhầm dấu vết sót lại đêm qua mình thân thiết với Trương Khác để lại, mặc đỏ dừ, cố làm vẻ không biết gì, nắm tay Tạ Vãn Tình nói:
- Tôi cũng không muốn mặc chiếc áo trễ cổ thế này, hôm qua uống cà phê, không cẩn thận để cà phê nóng nổ lên người, nên mua tạm để mặc.
Nhìn kỹ thì đúng là giống vết bỏng hơn là vết hôn, Địch Đan Thanh làm việc bên cạnh Trương Khác cũng không thể mặc y phục gợi cảm như thế, trừ Trương Khác ra còn quyến rũ được ai.
Tạ Vãn Tình che miệng cười, đưa tay ra xoa hông Trương Khác bị cô nhéo:
- Xin lỗi nhé, hiểu lầm em rồi.
Không hề ngại để Địch Đan Thanh nhìn thấy mình thân mật với Trương Khác, cảm giác này thật là tuyệt, trước kia dù ở trước mặt Hứa Tư cũng phải chú ý rất nhiều.
- Hiểu lầm em cái gì?
Trương Khác chẳng hiểu ra làm sao?
- Cái này em không cần quan tâm.
Tạ Vãn Tình lại cười, cảm thấy tâm tư Địch Đan Thanh thật khéo léo, hiếm có nhất là từ vũng bùn đi ra lại không dính bùn, liền nói chuyện trường học ra, để cô góp ý:
- Tiểu Khác bây giờ giỏi rồi, chuyện nhỏ này tôi không dám phiền cậu ấy quan tâm nữa.
- Tùy chị nói sao cũng được, em đều không phản kháng...
Trương Khác nhún vai hỏi:
- Buổi trưa chúng ta ăn cơm ở đâu đây, hôm nay chỉ có an bài gì không, hay là tới ngõ Học Phủ ăn?
- Nếu em tự đi về, chị giữ Đan Thanh lại, chuyện trường học chẳng cần gấp, hai cô gái có thể dạo phố, làm đẹp, có nhiều việc để làm lắm.
Tạ Vãn Tình nghĩ một lúc nói:
- Vậy tới chung cư Thanh Sơn đi, chúng ta có thể tự làm cơm ăn.
Trương Khác rẽ về hướng chung cư Thanh Sơn, nói:
- Ở Bắc Kinh được ăn thức ăn do dì Chu làm, đúng là muốn ăn gì tự làm vẫn hơn.
Chung cư Thanh Sơn là nơi hẹn hò bí mật của Trương Khác và Tạ Vãn Tình, trừ chỗ này ra, ở Kiến Nghiệp cô cũng không có nơi ở nào khác, nếu tới Kiến Nghiệp mà không có Trương Khác, quá nửa cô sẽ ở khách sạn, chứ không ở đó một mình.
Lúc này đành cắn răng chịu đựng tên dâm tặc kia, còn phải co chân lại dụ tên dâm tặc đó tiến tới gần hơn.
Phải thừa nhận rằng tên dâm tặc này rất ôn nhu, nếu chẳng phải là hạng lẻn vào nhà giở trò đồi bại, thì là kẻ rất biết làm nữ nhân khoái hoạt.
Địch Đan Thanh phải cực lực tìm cái gì đó phân tán sực chú ý bản thân, không để cảm giác khác lạ kia chiếm cứ cơ thể, làm bản thân trở nên mất kiểm soát.
Á, tên khốn đó đầu vẫn vùi ở bắp chân, nhưng tay thì bắt đầu lướt nhẹ từ mắt cá chân nhẵn nhụi, bắp chân thon thả, dần tới mép đùi rồi, đó là một ngón tay nhỏ dài, cực kỳ điêu luyện, tim Địch Đan Thanh sắp vọt da khỏi lồng ngực rồi, tuyệt đối không thể để hắn sờ tới đó được, đang định nhảy lên đâm liều một dao, thì ngón tay kia dừng lại ở chỗ cách nơi riêng tư chừng ba tấc, cảm giác tên khốn đó dùng ngón tay mơn trớn da thịt non mềm xung quanh.
Địch Đan Thanh là nữ nhân bình thường, mặc dù tim vọt tới tận cổ, tay cầm dao đẫm mồ hôi, nhưng cơ thể không chịu sự khống chế của đầu óc phản bổi lại cô, có dòng điện nho nhỏ tê tê chạy qua chỗ riêng tư, kích thích nơi đó dần dần có chút ướt át.
Vừa thẹn vừa tức, không ngờ có một tên nam nhân ghê tớm chơi đùa cơ thể mình, vậy mà cơ thể mình lại còn phấn khích, cố sắc mím chặt môi dưới, cô hi vọng tất cả chỉ là cơn ác mộng.
Địch Đan Thanh cắn lưỡi, lấy hết sức tập trung để bình tĩnh lại, đánh giá vị trí của tên dâm tặc, hình dung phản ứng và động tác của tên dâm tặc khi mình bật dậy, đảm bảo một dao này phải làm cho hắn mất sức phản kháng, sau đó là cầm chìa khóa khóa cửa phòng lại, đi báo cảnh sát...
Trương Khác hoàn toàn không ý thức được mình đang ở tình cảnh nguy hiểm tới tính mạng, say sưa hưởng thụ da thịt mịn màng của "Tiểu Tình Tình", có điều chui trong chăn lâu hơi ngộp thở, vén chăn lên thở lấy hơi.
Kế hoạch của Địch Đan Thanh phải tạm thời trì hoãn, cô có thể tưởng tượng ra đôi mắt đỏ ngầu tham lam đang nhìn đôi chân mình lộ ra dưới ánh trăng.
Chiếc chăn nhung mỏng giống như tuyết mùa đông phủ lên cơ thể mỹ diệu, nổi lên đường cong mê đắm nhất thế gian, cặp chân dài từ chỗ cách đầu gối mười centimet lộ ra ngoài chăn, chân ngọc hơi cong lại, phảng phất tỏa ra ánh sáng dìu dịu, trắng không tỳ vết.
Chỉ nhìn đôi chân này thôi mắt đã đình trệ tại đó, thấy "Tạ Vãn Tình" không có dấu hiệu gì tỉnh lại, càng cảm thấy chơi thế này rất có tình thú, tiếp tục ngồi xuống cuối giường, áp môi vào mé trong đùi hôn hít.
Địch Đan Thanh càng lúc càng tin đây là tên biến thái, nhưng lúc này chẳng đầu óc nào suy xét chuyện đó nữa, vì một cái lướt ướt át đang đang liếm quanh chỗ riêng tư của mình, đầu óc cô cảm thấy mơ hồ khoái cảm dần dần lấn át lý trí, cô cảm thấy người nóng lên, mềm đi nhất là có mấy rợi râu mép kích thích chỗ đó ngứa ngày vô cùng, dòng nước âm ấm chảy ra ngoài ngày một nhiều.
Lúc này Trương Khác lại cuốn chăn lên thêm một đoạn nữa, y muốn chơi đùa vị trí quan trọng nhất rồi, nhưng tay vẫn không hề dừng mơn trớn mép đùi, mép váy ngủ cũng bị cuốn lên theo chăn, lộ ra chiếc quần lót che chắn chốn riêng tư đã ướt lên, làm chiếc quần lót mỏng như trở nên trong suốt, mập mờ nhìn thấy hai mép thịt mỹ lệ, không kìm đượt "Oa" một tiếng.
Chính tiếng kêu này đã cứu Trương Khác một mạng, nhưng Địch Đan Thanh lại như bị một tia sét đánh trúng, đầu óc ngừng suy nghĩ tới mấy giây liền mới tỉnh ngộ ra, Trương Khác nhầm mình với Tạ Vãn Tình rồi, té ra giữa y và Tạ Vãn Tình âu yếm tình tứ với nhau theo kiểu này.
Nhưng hiểu lầm thì sao nào, trong mấy giây đầu óc cô trống rỗng, Trương Khác đã đưa một ngón tay lách qua quần lót tiến vào hang sâu âm áp đã lụt lội, chẳng lẽ vờ tỉnh lại sao?
Lúc nãy y hôn hít chân mình không tỉnh lại giờ mới tỉnh y sẽ nghĩ thế nào? Nhưng không tỉnh lại thì không kịp nữa, lý trí của cô sắp sụp đổ rồi, chỉ sợ Trương Khác chơi đùa thêm một lúc nữa, cô mới chính là người đẩy y xuống phát tiết mất.
Phải làm sao đây? Động đậy, hay vờ nói mơ vài câu.
Nhưng nếu y định sai thì sai luôn?
Tình hình càng lúc càng nguy hiểm, cô cảm nhận được cái lưới nóng hổi, hơi thở hầm hập phả vào giữa hai chân mình, nhưng... Nhưng thật dễ chịu, một đôi môi đang ôn nhu hôn lên chỗ riêng tư của cô, Tạ Vãn Tình thật hạnh phúc, không ngờ có tình nhân dịu dàng yêu thương như thế, khoái cảm cực kỳ cường liệt đánh tan mọi ý nghĩ khác của cô, Địch Đan Than nhắm chặt mặt hưởng thụ cảm giác lâng lâng đê mê.
Không ngăn cản là không kịp nữa, rồi, thực ra là đã không kịp nữa, ngón tay kia cho vào bên trong nghịch ngợm như máy đánh trứng, cảm giác tên rợn phát trừ từ xương sống, cơ thể toàn thân cứng lên, hay mềm đi nhỉ, Địch Đan Thanh không nhận biết được cái gì một cách rõ ràng nữa.