Quan Lộ Thương Đồ

Chương 814 : Làm sao bây giờ ?

Ngày đăng: 00:12 22/04/20


Nữ nhân trong khi ngủ rất dễ bị kích thích bên ngoài làm tình dục dâng trào, cũng thường thường tỉnh lại lúc tỉnh dục lên tới đỉnh điểm, Trương Khác kinh nghiệm đối phó với nữ nhân rất phong phú, nhìn giữa hai chân Tạ Vãn Tình ướt nhẹp, chắc cô đang gặp mộng xuân, muốn nhìn thấy khuôn mặt kiều diễm thẹn thùa của cô lúc giật mình tỉnh lại khi lên đỉnh Vu Sơn, cho thêm một ngón tay ra sức khiêu khích.



Địch Đan Thanh không còn chịu nổi nữa rồi, cảm giác khoái cảm dồn nén trong lòng chuẩn bị tuôn trào, chính là tích tắc vọt lên chín tầng mầy thì ngón tay của Trương Khác rút ra, cơ thể không khống chế được nữa, hai chân co giật, một dòng nước ấm tuôn ra ào ạt, may là Trương Khác rút tay ra, không thì mất mặt lớn.



Trong mấy giây ngắn ngủi đó, cả cơ thể lẫn đầu có bị khoái cảm vô tận chiếm cứ, người lâng lâng như ở trên mây, không còn nghĩ tới được cái gì nữa, một lúc sau toàn thân vẫn bủn rủn không thể động đậy, nhưng đầu óc bắt đầu vận chuyển, nghe thấy Trương Khác vừa nghe điện thoại vừa đi ra, khép cửa lại, Địch Đan Thanh mới hiểu vì sao Trương Khác rút tay lại vào tích tắc đó, ra là di động ở trong túi y rung.



Nếu đổi lại là người khác có lẽ cảm thấy mất hứng, Địch Đan Thanh thì thấy vui mừng, cô không muốn để Trương Khác biết y chỉ dùng một ngón tay đã đưa mình tới cao trào, như thế sau còn mặt mũi nào nhìn y nữa.



Lúc này bình tĩnh lại, Địch Đan Thanh không thể không suy tính tới tình cảnh của mình, lúc nghe thấy Trương Khác phát ra tiếng kêu kia, cô đã buông thả toàn bộ rồi, tại sao lại như thế? Là do buổi chiều mưa đó, hay cái đêm y đứng cô đơn trên đê trong mưa gió? Hay là từ cái ngày y ôm cơ thể Vệ Lan y phục xộc xệch đi ra, còn mình lao vào cào y như phát điên.



Suốt ngày nhắc nhở bản thân phải cẩn thận y là kẻ nuốt chửng cả cơ thể lẫn linh hồn nữ nhân, vậy mà cuối cùng vẫn không ngăn được bản thân sa vào vũng lầy đó.



Chắc là Trương Khác không liên hệ được với Tạ Vãn Tình, coi mình như cô ấy, không biết lúc này y đã nhận ra sự khác biệt chứ? Nếu y nhận ra rồi sẽ có phản ứng ra sao, tiếp tục sai càng thêm sai, hay là rút lui, ghìm cương trước vực thẳm?



Còn mình, muốn kết cục nào hơn, trái tim Địch Đan Thanh lay động không ngừng, nếu tên nhóc này lựa chọn rút lui thì sao?



Bà cô bị y dùng ngón tay cưỡng gian rồi, y muốn ghìm cương trước vực sao, muộn rồi! Giả vờ hồ đồ qua ải ư, nằm mơ! Địch Đan Thanh hung hăng nghĩ thế...



Nhưng nếu cứ tiếp tục sai... Tên nhóc háo sắc này sẽ không vô lại tới mức không nhận trách nhiệm, Địch Đan Thanh rất tự tin vào dung mạo của mình, cùng lắm thì sử dụng chút thủ đoạn quyến rũ, nhưng ở trong lòng y, mình có so được với Hứa Tư, Đường Thanh, Tạ Vãn Tình không?




- Chạy đi chạy làm gì, khuya rồi, có ngủ cùng phòng đâu.. Chị tin em, nếu hai người có chuyện gì được thì đã xảy ra từ lâu rồi, hoặc sớm muộn cũng xảy ra, chị không lo chuyện đó.



Địch Đan Thanh dịu dàng nói:



- À, nói chuyện gì mà về muộn thế?



- Chuyện hợp tác kinh tế khu vực, em hi vọng mọi người phóng tầm mắt xa một chút...



Trương Khác không tin nổi lúc này mà mình còn có thể nói với Tạ Vãn Tình chuyện như vậy, nghe trên lầu không có động tĩnh gì, thầm nghĩ Địch Đan Thanh chắc chưa tỉnh, y không tin chuyện bị bại lộ Địch Đan Thanh sẽ cầm dao thiến mình, chút tự tin vào bản thân y vẫn có, đối phó với Tạ Vãn Tình thì dễ, cô là người dung túng mình nhất, nhưng bên Địch Đan Thanh ăn nói ra sao đây?



Lén lút bỏ đi để Địch Đan Thanh coi đó như một giấc mộng xuân, hay đi lên cho sai tới cùng luôn? Mặc dù không có tình cảm sâu đậm với cô, nhưng nếu có thể sai thì sai luôn, Trương Khác sẽ không từ chối.



Trương Khác hoàn toàn không ý thức được Địch Đan Thanh đã tỉnh rồi, y luôn cho rằng với tính cách của Địch Đan Thanh cho dù sẵn lòng lên giường cùng mình cũng sẽ không để mình đụng tay đụng chân mà im lặng không lên tiếng, hoàn toàn không biết bản thân vừa thoát hiểm trong gang tấc.



Nên đánh thức cô ấy, nói rõ tình hình, nếu cô ấy chấp nhận, thì gạo nấu thành cơm luôn, chuyện về sau thì đợi sáng mai dậy hẵng hay, mà quái, sao vừa rồi không nhận ra hai cô gái có gì khác biệt, mà sao cô ấy lại chùm chăn ngủ? Lộ ra mỗi chân với chỗ đó thì làm sao mình phân biệt được?



Nghĩ như thế gánh nặng trong lòng Trương Khác nhẹ đi nhiều, nhỏ giọng tán gẫu với Tạ Vãn Tình một lúc rồi cúp điện thoại, chuẩn bị đi lên gọi Địch Đan Thanh dậy, nghĩ tới cơ thể mỹ diệu cùng dung mạo mê hoặc đó, bước chân có chút gấp gáp.