Quan Lộ Thương Đồ

Chương 833 : Nhập cuộc

Ngày đăng: 00:12 22/04/20


Lương Vĩ Pháp không bảo phục vụ thông báo với Trương Khác là họ đã tới, Trương Khác đến khi nghe bên ngoài lao nhao nói tỉnh trưởng tới mới vội cùng Hứa Hồng Bá ra nghênh tiếp.



- Tôi vốn tưởng đợi chuyện mua Thần Hi giải quyết xong mới quay sang chỉnh đốn vấn đề khai thác trộm, sáng nay đã đưa phương án của Cẩm Hồ ra cuộc họp văn phòng chính phủ.



Lương Vĩ Pháp bắt tay Trương Khác:



- Ai ngờ xảy ra vụ án lớn như thế, đành phải hoãn lại trước.



- Còn một chuyện quên nói trước với tỉnh trưởng Lương, cùng lúc với việc ba phóng viên Tân Hoa Xã được cứu ra thì khả năng kẻ chủ mưu đứng sau là Đường Anh Dục và Đường Anh Bồi đã bị cảnh sát Kiến Nghiệp bắt trong chuyến truy quét mại dâm, tôi vừa nhận được điện từ kiến Nghiệp bọn họ bị câu lưu 15 ngày...



Trương Khác mời Lương Vĩ Pháp ngồi xuống rồi đích thân pha trà.



- 15 ngày à?



Lương Vĩ Pháp nhíu mày, ông ta cũng không dám khẳng định công an tỉnh Giang Nam có chống lại nổi áp lực trong 15 ngày này để có đột phá trong điều tra không, tuy là phó bí thư tỉnh ủy, tỉnh trưởng nhưng Lương Vĩ Pháp cảm giác thế đơn lực mỏng, trầm ngâm một lúc rồi dứt khoát gật đầu:



- Có khó khăn cần phải khắc phục.



- Có lẽ không khó như trong tưởng tượng.



Trương Khác cười nói:



- Tôi vừa nhận được tin phó xã trưởng của Tân Hoa Xã buổi chiều sẽ tới thăm ba phóng viên anh dũng, chắc tỉnh ủy Giang Nam cũng không muốn bộ công an trực tiếp nhúng tay vào việc này? Hơn nữa vấn đề đất hiếm không chỉ quan hệ tới một sản nghiệp, tướng quân Thôi Văn Nghị cũng không muốn ầm ĩ, nhưng ở vấn đề này ông ấy chưa chắc đã chịu thận trọng lời ăn tiếng nói.



Bộ công an có nhúng tay vào không là chuyện nhỏ, nhưng nếu để họ trong quá trình điều tra phát hiện vấn đề lớn từ chính phủ, thanh ủy Chương Châu, vậy có khả năng khiến Trung kỷ ủy trực tiếp tham gia. Tỉnh Giang Nam đương nhiên muốn chuyện khống chế trong tầm kiểm soát của mình.



Ngày càng có thể khẳng định Mitsui, Hoa Hi và Cẩn Tỳ có tồn tại giao dịch lợi ích, đây không đơn giản là phạm tội thương nghiệp, nếu còn có thành viên ban đất hiếm quốc vụ viện lún vào, rất có khả năng khiến ban ngành an ninh quốc gia phải ra tay, vì nó ảnh hưởng tới cả chiến lược của đất nước.



Lương Vĩ Pháp hiểu ý Trương Khác, là muốn mượn thế tung một cú đấm khiến cho đối thủ hết được đối phó, xô ngã quân bài domino quan trọng nhất.



Một viên đá khơi lên muôn tầng sóng, tin tức ba phóng viên Tân Hoa Xã bị bắt giữ phi pháp lan đi, chưa biết khấy lên sóng gió thế nào, chỉ biết phó xã trưởng Tân Hoa Xã tới Kim Sơn thăm, còn cùng các lãnh đạo trọng yếu tỉnh Giang Nam thảo luận, bày tỏ muốn đám côn đồ này phải bị trừng trị đích đáng.



Vụ án lộ ra nhìn có vẻ tính chất rất ác liệt, nhưng ảnh hưởng chương đủ lớn, chẳng qua là thế lực phi phạm địa phương ngăn cản phóng viên tác nghiệp dùng thủ đoạn quá khích một chút thôi.



Loại chuyện này mỗi năm trong nước lại có vài vụ, cũng chẳng thấy có ảnh hưởng gì to tát, cho nên rất nhiều người nghe thấy chuyện này chỉ cho là vì liên quan tới phóng viên Tân Hoa Xã cho nên tỉnh mới coi trọng như thế.



Chu Cẩn Du cũng không ý thức được đằng sau vụ này có ảnh hưởng rộng như vậy, bà ta không có liên quan trực tiếp tới mạng lưới khai thác trộm ở Chương Châu, chỉ có Chu Cẩn Tỳ định thành người phát ngôn cho lợi ích của Mitsui ở TQ, cũng không thể dính líu quá sâu vào mạng lưới này.



Bất kể là Chu Cẩn Tỳ bị Trương Khác chỉ trích, Đường anh Dục, Đường Anh Bồi bị giam giữ ở Kiến Nghiệp, phóng viên Tân Hoa Xã bị bắt, người không rõ nội tình chỉ cho là những sự kiện độc lập.



Ngay cả quan viên có liên quan ở Chương Châu lúc này cũng chỉ nóng ruột tìm cách lấp chỗ hở, kiếm dê thế tội, không hề hoảng loạn.



- Thằng nhóc đó ép người quá lắm, muốn vươn tay tới cả Kim Sơn...



Biệt thự của nhà Chu Cẩn Du bên hồ, phong cảnh hữu tình, Chu Cẩn Du biết tin Cẩm Hồ có ý mua Thần Hi thì đang về nhà ăn cơm trưa, mới nghe tin này bà ta cực kỳ tức giận, thiếu chút nữa đập vỡ di động trong tay.



Tạ Hán Minh nghe vợ kể lại cũng hết sức kinh ngạc:




- Sức cờ của anh ra sao, chơi với tôi một vạn, bọn họ thu quan ít nhất cũng phải mất một tiếng.



Đàm Thiên xem danh thiếp của Diệp Kiến Bân mới hiểu sao mình đứng đây lâu thế mà chẳng ai thèm để ý, hắn tất nhiên không lạ gì Thịnh Hâm, không ngờ người tuổi tác không chênh lệch với mình là bao này lại là chủ tịch của Thịnh Hâm, cầm danh thiếp của Diệp Kiến Bân mà tay hắn run run, vậy thì một già một trẻ kẻ là thần thánh phương nào đây?



Đàm Thiên vội đích thân đi lấy cờ, Trương Dịch nói:



- Giám đốc Đàm ngồi đi, tôi đi lấy cờ.



Hứa Hồng Bá lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn Đàm Thiên, chỉ cười không nói gì cả.



Diệp Kiến Bân và Đàm Thiên đán cờ rất nhanh, phía Trương Khác thu quan xong sang xem họ đánh thì bàn đó cũng thu quan rồi, chém giết tưng bừng, nhìn cục diện thì Diệp Kiến Bân không hề thua kém, hắn cười hể hả nói:



- Thầy Hứa thấy sao, tôi cũng tìm được kỳ phùng địch thủ rồi.



Hứa Hồng Bá chỉ cười, Trương Khác thì nói:



- Ván tiếp theo anh xin giám đốc Đàm nhường ba quân xem anh có thắng nổi không?



- Hả...



Diệp Kiến Bân không tin, nhưng thấy Đàm Thiên có vẻ xấu hổ, nắm cờ thả lên bàn nhận thua:



- Đánh cờ chán chết.



Đàm Thiên trước kia ở cơ quản tỉnh ủy, sức cờ tung hoành ngang dọc, khi ấy Thượng Học Nghĩa còn là phó bí thư tỉnh ủy cũng nghe danh tới tìm hắn đánh cờ, lúc đó hắn tuổi trẻ khí thịnh, không biết tới chữ nhường, đánh cho Thượng Học Nghĩa tơi bời hoa lá ngay trước mặt mọi người, thế là thành thời khắc vinh quang nhất và cũng là cuối cùng của hắn ở tỉnh ủy.



Nghỉ việc không lương mấy năm, Đàm Thiên cũng học được cách nịnh bợ luồn cúi rồi, cho nên mới cố ý đánh ván cờ náo nhiệt như thế, hi vọng có cơ hội bắt được quan hệ với hào phú nổi danh hai tỉnh này, ai ngờ bị Trương Khác bóc trần, mặt đỏ cả lên.



Diệp Kiến Bân chẳng phải bỏ cờ nhân thua vì tức, chẳng qua thấy thất vọng thôi, Trương Khác bóc trần chẳng phải là muốn làm Đàm Thiên quẫn bách, chẳng qua thích đả kích Diệp Kiến Bân.



Trương Khác mỉm cười nói:



- Vậy là thầy ở đây không lo thiếu người đấu cờ rồi, không biết Trương Dịch đánh cờ ra sao?



Trương Dịch lắc đầu:



- Chơi cở cần thiên phú, cần thầy Hứa nhường ba quân, có điều miễn cưỡng thắng anh Diệp.



- Đừng đắc ý.



Diệp Kiến Bân đưa tay lên làm bộ muốn đánh Trương Dịch.



Hứa Hồng Bá quay sang Đàm Thiên:



- Chúng tôi mới tới đây không hiểu tình hình xung quanh, giám đốc Đàm không ngại làm dẫn đường chứ?