Quan Lộ Thương Đồ
Chương 834 : Quân đội luôn ẩn đằng sau
Ngày đăng: 00:12 22/04/20
Đàm Thiên không có tâm trạng nghe bạn nói dông nói dài, qua loa vài câu rồi cúp máy, mặc dù còn chưa biết thân phận cụ thể của Trương Khác, nhưng đoán quá nửa rồi, buổi trưa Lương Vĩ Pháp xuất hiện ở đây, rồi Diệp Kiến Bân lại lấy thân phận BQT Thế Kỷ Cẩm Hồ đề xuất mua Tẩm Viên cũng quen biết với Trương Khác, Đàm Thiên đương nhiên có thể móc nối lại với nhau.
Hiện giờ Đàm Thiên đối diện với rất nhiều lựa chọn, là cắn răng cầm cự tới khi đổi vận, lúc đó hắn sẽ giành lại những gì đã mất, đương nhiên nếu phương án thu mua trở ngại, hoặc Tân Quang không giải quyết ô nhiễm Ẩm Mã Hà, thì hắn mất luôn những gì đã có.
Nhưng tâm huyết dồn vào đây, hắn không cam tâm bán đi, đặc biệt sau khi trả nợ ngân hàng, hắn sẽ chẳng còn bao tiền, phải khởi đầu lại.
Đàm Thiên kiểm tra qua thức ăn buổi tối rồi chạy lên đê thông báo với đoàn người Trương Khác, từ xa nghe thấy Diệp Kiến Bân nói:
- Lĩnh vực quân sự cao cấp trong nước hiện có cơ sở rất kém, ngay cả hệ thống tên lửa đạn đạo trước khi xuất khẩu sang Pakistan phải thay bằng toàn bộ hệ thống điện tử của Âu Mỹ...
Rồi thấy hắn tới liền không nói nữa.
Đàm Thiên chỉ coi bọn họ đang thảo luận vui vậy thôi, không nghĩ nhiều:
- Tiệc chuẩn bị xong, vừa rồi có chút đường đột, bữa tiệc này coi như để tôi biểu đạt xin lỗi..
Đi vào trong phòng tiệc của Tẩm Viên đóng chặt các cánh cửa sổ lại, hô hấp thoải mái hơn nhiều.
Sau bữa tiệc Diệp Kiến Bân tìm Trương Khác, Hứa Hồng Bá tiếp tục đề tài trên đê:
- Trong nước lấy đâu ra công ty nào chịu bỏ đầu tư lớn vào lĩnh vực nghiên cứu như Cẩm Hồ? Cho dù trong nước muốn đưa các nhân tài du học nước ngoài về thì cái thể chế hiện tại cũng hạn chế bọn họ phát huy, tôi thấy bộ tổng trang bị chưa chắc không có chút quan tâm nào tớ Cẩm Hồ. Nếu không tin chúng ta lập tức gọi điện cho ba Tiểu Đồng, xem quân đội có chú ý đặc biệt tới Cẩm Hồ không? Sở dĩ bọn họ chưa tỏ thái độ tôi thấy do các phương diện đang đợi nhà máy tinh viên được xây dựng lên?
Trương Khác trầm ngâm:
- Thầy, đây là phúc hay họa?
Mẹ hắn không vui:
- Có chuyện gì mà phải tránh mẹ và Tiểu Cẩm, năm xưa Tiểu Mạn xảy ra chuyện ở Hải Châu, không ngờ hai đứa giấu nửa năm trời mới nói, thật không biết hai anh em các con còn dấu diếm cái gì, đang nghĩ cái gì trong đầu.
- Con sợ mẹ và ba lo thôi mà.
Thôi Úc Mạn năm xưa kiên trì về quê làm giáo viên, sợ gia đình lấy cớ hạn chế tự do của mình nên mới dấu:
- Chuyện cũ xì mẹ con nói làm gì?
Thôi Úc Hằng đau đầu, khi đó hắn chiều em gái nên dấu trong nhà, chuyện lộ ra bị mắng cho thối mặt, đành hỏi Tiểu Mạn:
- Cậu Trương Khác đó là sinh viên năm thứ nhất hả, sao lại biết chuyện phóng viên báo Kiến Nghiệp ngầm điều tra? Anh thấy tài liệu của cọn họ rất đầy đủ, chắc chắn phải chuẩn bị kỹ càng, cũng hiểu tầm nguy hiểm của việc này, sao có thể tùy tiện tiết lộ ra ngoài?
Càng nghĩ càng thấy có rất nhiều nghi vấn, đặc biệt là phản ứng từ Tân Hoa Xã và tỉnh Giang Nam, hắn là phóng viên, không quen dấu nghi vấn trong lòng.
- Em cũng không rõ, cảm giác rất loạn.
Thôi Úc Mạng muốn miêu tả lợi ấn tượng về Trương Khác, nhưng thấy rất khó:
- Anh cũng biết bốn học sinh kia của Nhất Trung, Đỗ Phi và Trương Khác rất đặc biệt, Đỗ Phi vào đại học đã sáng lập công ty, Trương Khác em còn thấy đặc biệt hơn. Anh không biết tối qua em đi xe gì tới đâu, chính là chiếc Mercedes đắt nhất anh chỉ cho em ở triển lãm xe Bắc Kinh, còn nữa, cậu ta liên hệ với phóng viên báo Kiến Nghiệp ở Chương Châu mà không hề thông qua ai cả, sáng nay cứu anh ra rồi, hình như cậu ấy gọi điện cho tỉnh trưởng Lương... Em cảm giác ba biết gì đó, nhưng ba cứ hay lấy cơ mật quốc gia ra làm cớ, chuyện này liên quan gì tới cơ mật quốc gia? Anh có nghi vấn gì chẳng bằng gọi thẳng cho ba.
Thôi Úc Hằng nghĩ cũng phải, về phòng làm việc tạm thời gọi điện.