Quan Lộ Thương Đồ

Chương 838 : Lời nói dối thiện chí

Ngày đăng: 00:12 22/04/20


- Thái độ gì thế này! Lát nữa tôi tìm Thôi Úc Hằng, xem xử lý nó ra sao.



Trương Khác đi rồi, Thẩm Kiện mới nổi cơn tam bành, nhưng giọng vẫn áp xuống:



- Bí thư Cung là giáo viên chỉ đạo Sáng Vực, ông nói sao đây?



- Làm gì có thông báo, không tiện cấm.



Cung Như Xuân lãnh đạm nói:



- Hơn nữa xóa đi cũng chưa chắc có lợi cho công tác ổn định học sinh, nước ngoài cho đăng cả rồi, chuyện này chúng báo với hiệu trưởng rồi tính.



Thẩm Kiện coi chuyện này như lửa cháy ngang mày, thấy Cung Như Xuân đủng đà đủng định, điên lắm nhưng không dám nổi giận với ông ta, mấp máy môi mãi mãi rồi phất tay bỏ đi.



Lúc này Cung Như Xuân mới nói:



- Xóa đi một số câu từ quá khích, tốt nhất cậu an bài hai ba người trực, tôi nghĩ trường sắp mở cuộc họp chuyên môn rồi, cậu phải đảm bảo để tôi kịp thời liên lạc với người của cậu.



Cung Như Xuân tuy chưa tới mức hèn kém như Thẩm Kiện, song biết khống chế không để học sinh kích động tuần hành là chuyện rất rắc rối.



Trương Khác vừa vào vừa vào một quán cháo ăn sáng, mông ngồi chưa nóng chỗ đã nhận được điện của Lục Văn Phu.



Thẩm Kiện gọi điện cáo trạng cho Thôi Quốc Hằng, gần như theo quán tính Thôi Quốc Hằng chuyển báo cho Lục Văn Phu.



- Côn Đằng online giữ sự nhất trí với ban ngành hữu quan của TW, còn tôi hiện là thân phận học sinh bình thường, nếu trường học quyết định bài viết đó không phù hợp, tôi sẽ tích cực phối hợp xóa đi.



Trương Khác kẹp điện thoại vào cổ, trong lòng mang nghi vấn cực lớn: Vì sao có nhiều người như vậy chọn phương thức sinh tồn tự thiến như thế? Bóng ma ám ảnh cả dân tộc này truy cứu ra có thể tới truyền thống Văn Tự Ngục thời nhà Thanh.



** Văn Tự Ngục: Đầu truyện Lộc Đỉnh Ký có nói rất rõ.



Như Cung Như Xuân nói, hiện không phải là vấn đề xóa hay không xóa nữa, tin tức đã lan đi khắp trường, tới trưa, đám học sinh bi phẫn không phát tiết nhao nhao muốn ra đường tuần hành, Lý Hồng Minh phải đích thân ra cổng trường khuyên can.



Lúc đó Trương Khác đã bay sang Hong Kong, sau khi xuống máy bay gọi điện cho Đỗ Phi mới biết cuối cùng không thể lên phố diễu hành, các viện tổ chức học sinh biểu tình tuần hành ở thao trường để phát tiết.



~~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~~



Đường Xanh mặc quần dài màu cà phê thể hiện hết cặp chân thon dài mỹ diệu, cùng chiếc T-shirt ngắn tay màu vàng nhạt, eo nhỏ thon thon, mông cong săn chắc, như hơi thở mùa xuân người ta đang cảm thụ được.



Đường Thanh ôm lấy cánh tay Trương Khác, không có chào đón nóng bỏng như mọi khi, cả hai đều mang nỗi đau vì đồng bào, cô nhìn khuôn mặt mỏi mệt, cằm lún phún râu của y, nói nhẹ:



- Mưa từ sáng tới giờ mà vẫn chưa dừng...



Trương Khác khẽ vỗ gò má hồng hào của cô, nhìn màn mưa ngoài trời:



- Chiều có thời gian, tới ĐH Hong Kong đi dạo nhé.



So với không khí ngột ngạt trong nước, người dân Hong Kong có quyền phát tiết phẫn nộ đau thương trong lòng, dùng đủ mọi hình thức viện trợ cho đồng bào gặp nạn ở Indo.



Ở đại sảnh sân bay cũng có người phát truyền đơn sự kiện mới xảy ra ở Indo, hi vọng có nhiều người hơn quan tâm tới thảm họa nhân đạo này.



Không có quá nhiều khuynh hướng chính trị, cũng không có ngôn luận đặc biệt quá khích, chỉ là tố cáo một tội ác xảy ra trong xã hội văn minh, tố cáo chính phủ Indo khoanh tay dung túng với kẻ bảo loạn, quản lý sân bay thậm chí tỏ thái độ dung túng, phái người giúp duy trì trật tự.
Trương Khác chỉ nói:



- Lần này là may mắn, cháu nghi đồng Rupiah sẽ còn sụt giảm nên mới đặc biệt chú ý, hiện không cần nghi nữa, hiện quốc hội Mỹ cũng chính thức thảo luận tính chất cuộc bạo động này, một khi nhận định là kỳ thị chủng tộc, chính phủ Mỹ mở đường tiếp nhận người Hoa Indo tới Mỹ tị nạn. Sau chuyện này tư bản người Hoa rút vốn quy mô lớn ở Indo là chắc chắn, đồng Rupiah sẽ lần nữa tụt mạnh... Chú Hai đừng bào cháu chuyện gì cũng không báo lên trên nhé.



- Chú đã nói với cháu rồi, chỉ cần hợp phép tắc, không tổn hại lợi ích quốc gia, chẳng ai quản cháu làm gì bên ngoài, nhưng cần cẩn thận, đừng để thành đối tượng để người ta di chuyển mâu thuẫn sang.



Diệp Trăn Dân căn dặn, tiếp đó nói chuyện tới đêm khuya mới đi.



Rạng sáng mưa lại to lên, nhìn cây cối bên ngoài càng thêm xanh tươi, nhưng Trương Khác lo chuyện có thể xảy ra hai tháng sau, chạy ra mở cửa sổ, nghe tiếng mưa ào ào.



Gió lùa vào phòng thổi màn cuộn như biến động, Trương Khác ngồi bên giường nhìn Đường Thanh ngủ, chăn mỏng che bụng, mép váy cuốn lên lộ ra cặp chân trắng trẻo, cô bé chưa thay y phục đã vội ngủ rồi.



Trương Khác đưa tay ra yêu thương vuốt ve gò má sáng bóng.



- Ưm, chú Diệp vừa đi à?



Đường Thanh lim dim mở mắt ra, người xấu hổ:



- Còn định đợi bạn, không ngờ vừa chạm lưng xuống giường lại ngủ thiếp đi mất...



Lồm cồm bò dậy, cuộn mày như con mèo nhỏ gối đầu lên đùi Trương Khác, ngắm mưa bên ngoài.



- Mình chẳng có thời gian ở bên bạn, không trách mình chứ?



Trương Khác áy náy nói:



- Mình không hiểu chuyện vậy sao?



Đường Thanh lườm y một cái:



- Cảm thấy không giúp được gì cho bạn, nhìn bạn vất vả như thế lại đau lòng.



Đường Thanh nói thế càng làm Trương Khác thấy mình tội nghiệt sâu nặng, cứ thế ôm nhau một lúc, có giọt mưa bắn vào, hỏi:



- Bạn còn nhớ được mấy câu thơ liên quan tới mưa?



- Ừm....



Đường Thanh nhớ lại:



- Dạ lan ngọa thính phong xuy vũ, Thiết mã băng hà nhập mộng lai... Hàn vũ liên giang dạ nhập ngô, bình minh tống khách sở sơn cô... Còn nữa...Tiểu lâu nhất dạ thính xuân vũ, thâm hạng minh triêu mại hạnh hoa..



- Bạn làm mình nhớ ra một câu thơ...



Trương Khác cười gian:



- Dạ lai phong vũ thanh, hoa lạc tri đa thiểu, có điều bài thơ này ở Đh Đông Hải bị cải biên không còn ra sao nữa, bạn không muốn biết đâu.



Đường Thanh đỏ mặt, nếu là một năm trước thôi tất nhiên cô không hiểu, hiện đương nhiên là thừa biết rồi, còn biết cả chuyện gì sắp xảy ra...