Quan Lộ Thương Đồ
Chương 839 : Lễ bán hàng
Ngày đăng: 00:12 22/04/20
- Thái độ gì thế này! Lát nữa tôi tìm Thôi Úc Hằng, xem xử lý nó ra sao.
Trương Khác đi rồi, Thẩm Kiện mới nổi cơn tam bành, nhưng giọng vẫn áp xuống:
- Bí thư Cung là giáo viên chỉ đạo Sáng Vực, ông nói sao đây?
- Làm gì có thông báo, không tiện cấm.
Cung Như Xuân lãnh đạm nói:
- Hơn nữa xóa đi cũng chưa chắc có lợi cho công tác ổn định học sinh, nước ngoài cho đăng cả rồi, chuyện này chúng báo với hiệu trưởng rồi tính.
Thẩm Kiện coi chuyện này như lửa cháy ngang mày, thấy Cung Như Xuân đủng đà đủng định, điên lắm nhưng không dám nổi giận với ông ta, mấp máy môi mãi mãi rồi phất tay bỏ đi.
Lúc này Cung Như Xuân mới nói:
- Xóa đi một số câu từ quá khích, tốt nhất cậu an bài hai ba người trực, tôi nghĩ trường sắp mở cuộc họp chuyên môn rồi, cậu phải đảm bảo để tôi kịp thời liên lạc với người của cậu.
Cung Như Xuân tuy chưa tới mức hèn kém như Thẩm Kiện, song biết khống chế không để học sinh kích động tuần hành là chuyện rất rắc rối.
Trương Khác vừa vào vừa vào một quán cháo ăn sáng, mông ngồi chưa nóng chỗ đã nhận được điện của Lục Văn Phu.
Thẩm Kiện gọi điện cáo trạng cho Thôi Quốc Hằng, gần như theo quán tính Thôi Quốc Hằng chuyển báo cho Lục Văn Phu.
- Côn Đằng online giữ sự nhất trí với ban ngành hữu quan của TW, còn tôi hiện là thân phận học sinh bình thường, nếu trường học quyết định bài viết đó không phù hợp, tôi sẽ tích cực phối hợp xóa đi.
Trương Khác kẹp điện thoại vào cổ, trong lòng mang nghi vấn cực lớn: Vì sao có nhiều người như vậy chọn phương thức sinh tồn tự thiến như thế? Bóng ma ám ảnh cả dân tộc này truy cứu ra có thể tới truyền thống Văn Tự Ngục thời nhà Thanh.
** Văn Tự Ngục: Đầu truyện Lộc Đỉnh Ký có nói rất rõ.
Như Cung Như Xuân nói, hiện không phải là vấn đề xóa hay không xóa nữa, tin tức đã lan đi khắp trường, tới trưa, đám học sinh bi phẫn không phát tiết nhao nhao muốn ra đường tuần hành, Lý Hồng Minh phải đích thân ra cổng trường khuyên can.
Lúc đó Trương Khác đã bay sang Hong Kong, sau khi xuống máy bay gọi điện cho Đỗ Phi mới biết cuối cùng không thể lên phố diễu hành, các viện tổ chức học sinh biểu tình tuần hành ở thao trường để phát tiết.
~~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~~
Đường Xanh mặc quần dài màu cà phê thể hiện hết cặp chân thon dài mỹ diệu, cùng chiếc T-shirt ngắn tay màu vàng nhạt, eo nhỏ thon thon, mông cong săn chắc, như hơi thở mùa xuân người ta đang cảm thụ được.
Đường Thanh ôm lấy cánh tay Trương Khác, không có chào đón nóng bỏng như mọi khi, cả hai đều mang nỗi đau vì đồng bào, cô nhìn khuôn mặt mỏi mệt, cằm lún phún râu của y, nói nhẹ:
- Mưa từ sáng tới giờ mà vẫn chưa dừng...
Trương Khác khẽ vỗ gò má hồng hào của cô, nhìn màn mưa ngoài trời:
- Chiều có thời gian, tới ĐH Hong Kong đi dạo nhé.
So với không khí ngột ngạt trong nước, người dân Hong Kong có quyền phát tiết phẫn nộ đau thương trong lòng, dùng đủ mọi hình thức viện trợ cho đồng bào gặp nạn ở Indo.
Ở đại sảnh sân bay cũng có người phát truyền đơn sự kiện mới xảy ra ở Indo, hi vọng có nhiều người hơn quan tâm tới thảm họa nhân đạo này.
Không có quá nhiều khuynh hướng chính trị, cũng không có ngôn luận đặc biệt quá khích, chỉ là tố cáo một tội ác xảy ra trong xã hội văn minh, tố cáo chính phủ Indo khoanh tay dung túng với kẻ bảo loạn, quản lý sân bay thậm chí tỏ thái độ dung túng, phái người giúp duy trì trật tự.
Xe đi vào Đh Hong Kong từ cổng sau, vì gọi là cổng thôi chứ trường hoàn toàn mở cửa với bên ngoài, cổng vào cũng chẳng thấy bảo vệ cũng chẳng có tường bao ngăn cách khu dân cư như ở trường trong nước, giống hệt một kiến trúc bình thường bên đường.
Sau trận mưa lớn, mưa phùn vẫn lặng lẽ rơi, Trương Khác và Đường Thanh đi vào trường, thi thoảng có mưa phất lên mặt, chui vào cổ, có học sinh cầm cô hoặc mặc áo mưa đứng trong sân trường diễn giảng.
Nghe Đường Thanh nói, vốn bọn họ đã liên hệ với Đh Trung Văn cùng tới lãnh sự quán Indo tuần hành thị uy, bị trận mưa lớn buổi sáng đột ngột làm loạn hành trình, nhưng hoạt động ở trong trường vẫn tổ chức, có cả hoạt động chiếu phim.
Trương Khác cùng Đường Thanh đi tới đại sảnh trung tâm giải trí trường nơi chiếu phim, người tới đó đã đông nghịt, đứng tràn ra cả ngoài cửa.
Lại một lần nữa nhìn thấy những bức ảnh mất hết nhân tính đó, máu trong người Trương Khác cuộn trào, móng tay bập sâu vào thịt, Đường Thanh mắt ươn ướt nhẹ nhàng tách ngón tay y ra, không xem nữa, cả hai đi dưới làn mưa mù mịt, cơn mưa không giải tỏa chút nào bi phẫn trong lòng.
Trước buổi tối, Trương Khác đưa Đường thanh tới bán đảo Tiêm Sa Trớ gặp mặt Nick Leeson từ Indo về, tới nơi đúng vào giờ cơm tối, nhưng không ai muốn ăn, chỉ gọi bát mỳ lót dạ, rồi gọi cà phê uống, đợi Quách Tùng Duyên, Tông Thượng Nghĩa, Cát Minh Tín tới.
Trước đó Trương Khác nhận được điện thoại của Diệp Trăn Dân.
- Nghe nói cháu tới Hong Kong à, chú tới đây ngày 11 rồi, có bỏ thời gian ra nói chuyện chút được không?
Diệp Trăn Dân khẩn cấp tới Hong Kong cũng là vì vấn đề Indo, tuy bề ngoài chính phủ TW tỏ ra rất ôn hòa, nhưng không có nghĩa là hoạt động sau lưng cũng ôn hòa, chỉ là những hoạt động này không thể công khai.
- Cháu ở khách sạn Bán Đảo, ngài Quách Tùng Duyên nói muốn giới thiệu cho cháu một vị khách, đợi bên này xong việc, cháu sẽ tới gặp chú Hai.
- Đúng là không thể để Trương Khác hưởng lợi, chắc người tới lấy di động hôm nay cũng cảm thấy vượt giá trị rồi.
Trương Khác chọc eo Đường Thanh nói:
- Này, này có nhầm lập trường không thế, tiền sữa cho con chúng ta sau này đấy.
Đường Thanh đỏ dừ mặt, len lén nhìn Tôn Tĩnh Hương chỉ sợ người khác nghe thấy, véo Trương Khác thật đau, không cho y nói năng linh tinh.
Giang Đại Nhi hát thêm vài bài nữa mới lui về hậu trường nghỉ ngơi, buổi bàn hàng tiến hành hoạt động tiếp theo, tránh Giang Đại Nhi phân tán sự chú ý của mọi người, Trương Khác và Đường Thanh ra sau hậu trường, Giang Đại Nhi đang ngồi trên ghế sô pha để Hứa Duy giúp lau trang điểm.
- Chị Đại Nhi ngày càng chói sáng rồi.
Trương Khác cười nói:
- Không biết khi nào chị tổ chức live show riêng, tôi và Tiểu Thanh sẽ tới cổ vũ.
- Vậy tôi phải nỗ lực nhiều hơn mới được...
Giang Đại Nhi đột nhiên nhận ra mình đã chăm chú nhìn Trương Khác tới hơn ba giây, tim nhói đau, nhớ lại thời mới quen nhau, quyến luyến khắc cốt ghi lòng, dẫu sao phải che dấu nó, lập tức quay sang nói chuyện với Đường Thanh.
Trương Khác còn chưa kịp cảm thụ tình cảm trong đôi mặt Giang Đại Nhi thì Tôn Tĩnh Hương đi vào, nói:
- Lý Tại Thù của Samsung thành fan hâm mộ của Đại Nhi từ khi nào không biết, hay là anh ta kiếm cỡ gặp mặt cậu?
Chỉ trách số Lý Tại Thù không tốt, hiện rất nhiều hành động của Cẩm Hồ đều là nhắm vào sách lược thị trường của Samsung ở TQ, là người phụ trách, Lý Tại Thù chắc không có thể thoải mái được?
Một lúc sau, Lỗ Khánh Sinh tháp tùng Lý Tại Thù, Lý Hinh Dư đi vào?
- Giọng ca của tiểu thư Đại Nhi rất hay, tôi thường giới thiệu bài hát của cô cho bạn bè của tôi, tôi đến đây mong được xin chữ ký của cô.
So với sự do dự của Lý Tại Thù, Lý Hinh Dư đi vào hết sức tự nhiên chào hỏi, tiếng phổ thông của cô tốt hơn lần trước nhiều, Trương Khác thầm nghĩ thời gian qua hẳn cô rất chăm chỉ tập luyện, Lý Hinh Dư còn quay sang nói với y:
- Hiện giọng tôi có còn có âm lạ nữa không? Vì sang Trung Quốc du học, thời gian qua tôi đã khổ luyện rất vất vả.
Thế là Trương Khác thành ra rất lúng túng, trông thế này làm gì giống có ân oán.
Thấy cảnh này, Đường Thanh hồ nghi nhìn Trương Khác, Tôn Tĩnh Hương cười gian giảo, ai cũng nhìn ra chuyện không tầm thường, hỏi Lý Hinh Dư:
- Cô và Trương Khác có vẻ rất thân quen?
Tuy Đường Thanh và Giang Đại Nhi đều có dung mạo không thua kém Lý Hinh Dư, nhưng vũ khí giết người của Lý Hinh Dư là khuôn mặt thiên thần thuần khiết cùng cơ thể ma quỷ gợi cảm, sự đối lập đó tạo nên sức hút không cưỡng nổi.
Hong Kong hôm nnay trời đổ mưa, Lý Hinh Dư mặc áo T-shirt xám, váy mềm dài quá gối bó lại ở mông, vừa nổi bật cặp mông căng mẩy vừa khoe được đôi chân duyên dáng, tạo nên chữ S hoàn mỹ, làm nữ nhân nhìn thấy có thể không sinh địch ý quá ít.
- Sao thế?
Lý Hinh Dưa ánh lên, như phủ lớp sương mai long lanh, làm người ta chịu không thấu:
- Chẳng lẽ anh ấy giới thiệu thiệu tôi như người xa lạ? Tôi còn tưởng chúng ta được coi là bạn chứ..
Rồi lùi lại một bước, chào rất chính thức:
- Xin chào, tôi là Lý Hinh Dư, người Hàn Quốc, đây là Lý Tại Thù, con trai bác tôi. Bị tôi anh hưởng, nên anh ấy rất thích giọng ca của tiểu thư Đại Nhi, nếu có cơ hội, chúng tôi rất muốn mời tiểu thư Đại Nhi tới Seoul biểu diễn.
Mé trong cánh tay của Trương Khác bị Đường Thanh véo cho đau chảy nước mắt, phải quay người đi, Đường Thanh hỏi nhỏ bên tai:
- Còn có bao nhiêu người bạn không muốn giới thiệu cho mọi người hả?
Dù không nhìn thấy mặt cô nàng, Trương Khác có thể mường tượng ra hai cái răng nanh, lúc này bày ra cái thái độ ân oán rõ ràng đúng là thất sách, mặc cho Trương Khác gian như hồ ly, lúc này cũng không cách nào thoát khỏi khốn cảnh.
Ngay cả Hứa Duy nhìn sang cũng như có gai trong mắt, Giang Đại Nhi càng vùi sâu tình cảm dư thừa dưới đáy lòng.
Trương Khác vờ vịt tự nhiên nói với Lý Hinh Dư:
- Cô tới Trung Quốc du học, Trì Tá Tú Tàng cũng sẽ tới Trung Quốc nhậm chức chứ?
Nhìn đôi mắt Lý Hinh Dư trở nên ảm đạm, thầm nghi cô rất ghét sự đeo bám của Trì Tá Tú Tàng, nhưng lúc này thoát nguy khốn quan trọng hơn, nếu không hàm răng sắc nhọn kia sẽ cho mình nếm đủ, nên chẳng thể chiếu cố tới cảm thụ của cô:
- Lần trước vô tình gặp ở Tokyo, không ngờ lại sớm gặp lại như thế, tôi cũng gặp qua một nhân vật khác của nhà Trì Tá.