Quan Lộ Thương Đồ
Chương 843 : Sống trong lo sợ
Ngày đăng: 00:12 22/04/20
Tuy nói không có ai xuống điều tra, nhưng từ hoàng hôn hôm qua tới giờ, trừ mấy giáo viên cùng sinh viên ông ta hướng dẫn, trường học không chính thức phái người tới thăm, nói rõ tin tức Chu Cẩn Tỳ dính líu vụ án kia đã không còn bí mật nữa.
Phía trường học cũng không muốn Chu Cẩn Tỳ tỉnh lại, như thế Đh Đông Hải mới tránh được vụ bê bối học thuật, nhưng phía trường tiếng nói không lớn, chỉ có thể in lặng xem biến hóa.
Tạ Hán Tĩnh ở lại một lúc rồi cáo từ.
Chui vào xe, Tạ Ý nghi ngại hỏi:
- Cẩm Hồ liệu có vì thế mà dừng tay không ba?
- Bất kể Cẩm Hồ có dừng tay hay không thì cũng không cần ôm nhau chết chùm nữa.
Tạ Hán Tĩnh lạnh nhạt nói, đợi một lúc không thấy Tạ Vãn Sơn đi ra, liền bảo tài xế khởi động xe:
- Tới đây rồi thì chúng ta cùng đi thăm Tử Gia.
Khi đi qua ngõ Học Phủ, nhìn thấy Trương Khác đang một mình buồn chán lượn lờ khắp ngõ.
Thật khó tưởng tượng được kẻ đứng sau gây ra tất cả lại có bộ dạng thế này, Tạ Hán Tĩnh nắm chặt tay, cuối cùng không bảo lái xe dừng lại.
Ngày 16, Cẩm Hồ long trọng cử hành lễ bán di động mới i198 ở Hong Kong, đồng thời ở nội địa cũng rầm rộ tổ chức hoạt động tuyên truyền, thông qua chuỗi cửa hàng của Thịnh Hâm nhận đơn đặt hàng, nửa tháng sau sẽ bán i198 ra thị trường.
Nói cách khác người dùng ở nội địa nếu không có nguồn từ Hong Kong, chỉ đành đợi nửa tháng nữa để thấy chiếc di động mới nhất của Cẩm Hồ, nửa tháng sau Cẩm Hồ còn đưa ra 2 chiếc di động mới nữa, khiến Cẩm Hồ có 5 loại di động trên thị trường.
Lúc này thật khó dự đoán được cuối cùng nghiệp vụ di động của Cẩm Hồ sẽ lớn tới mức nào, nhưng tuyệt đối đã vượt xa nghiệp vụ đầu đĩa hiện nay của Cẩm Hồ.
Hôm qua ở Bắc Kinh, Đinh Hòe trên diễn đàn sản nghiệp kỹ thuật thông tin chính thức tuyên bố cung cấp kỹ thuật CKE cho thành viên của hiệp hội xúc tiến kỹ thuật di động, thậm chí còn chiết suất 4% tiền cấp quyền lập quỹ, giúp đỡ thành viên trong hiệp hội phát triển kỹ thuật.
Đừng nói bộ trưởng Cảnh Trọng Dương, tới ngay cả Cát Kiến Đức hận Cẩm Hồ tới tận xương tùy cũng phải công khai tán dương Cẩm Hồ, Cảnh Trọng Dương trước đó không tỏ thái độ gì về hiệp hội xúc tiến kỹ thuật di động, cũng phải công khai bày tỏ hi vọng hiệp hội phát huy tác dụng lớn hơn nữa ở lĩnh vực thông tin trong nước.
Nếu so cách cục, ai có thể bằng thanh niên này? Tạ Hán Tĩnh quay đầu lại thấy Trương Khác đang đuổi theo đá một cái *** rỗng, trong lòng dở khóc dở cười, thực sự không tìm được cớ xuống xe.
Tạ Tử Gia dụi đôi mắt díp lại, tóc tai bù xù, quần áo xộc xệch, nhìn cha và anh đứng ở cửa, ngạc nhiên hỏi:
- Hai người rảnh rỗi mà nghĩ tới con à? Được rồi, mau mua cái gì đó cho con, tối qua quên ăn, thức tới tận sáng mới lăn ra ngủ, dung nhan thảm hại, không dám ra ngoài, nếu ba với anh không tới, nói không chừng con chết đói ở đây...
Tạ Ý thấy phòng ốc thu dọn chỉnh tề ngăn nắp, hỏi:
- Gần đây Trần Tĩnh có qua à?
- Hôm kia có tới ký hiệp nghị chuyển nhượng kỹ thuật với Cẩm Hồ, nhưng muốn đem kỹ thuật đó vào di động còn phải nỗ lực làm việc...
Tạ Tử Gia thều thào nói như sắp hết hơi:
- Hay là chúng ta cùng ăn gì đó.
Trương Khác kệ Tạ Tử Gia nói lung tung, nhìn cửa ngõ đã có xe hàng, nói:
- Các cô nếu không thức đêm thì ăn ở quán đầu ngõ không tệ đâu, coi như tôi mời các cô... Lần trước tới ăn quên mang tiền, lần này không thể trả tiền xong rồi đi mất.
Chiếc xe có lắp một cái mái che mưa, dọn dẹp rất sạch sẽ, có hai cái bàn gấp, chủ quán là thiếu phụ thanh tú, cô bé năm sau tuổi rất hiểu chuyện giúp mang bát đũa.
Trương Khác và hai cô gái ngồi một bàn, Lưu Minh Huy và trợ lý của Trần Tĩnh tự giác ngồi xuống bàn còn lại, Trương Khác vẫy tay họ nói:
- Ở đây có mỗi hai cái bàn, chúng ta chia nhau chiếm hết người ta không làm ăn được nữa...
Lưu Minh Huy và trợ lý của Trần Tĩnh mới tới ngồi cùng, tuy Trương Khác không để bụng, nhưng trong lòng hắn vẫn hoảng loạn, không tĩnh tâm lại được.
Tuy hai năm trước Cẩm Hồ một năm kiếm được từ nghiệp vụ đầu đĩa hơn 1 tỷ, nhưng lúc đó Cẩm Hồ mới chỉ giới hạn ở mảnh đất Hải Châu nhỏ tẹo, nhờ vào mỗi cái danh Tiêu Vương mà nổi lên, hiện thứ bậc trong top 100 của Cẩm Hồ vẫn không có gì nổi bật, nhưng địa vị đã vượt xa Cẩm Hồ khi đó.
Giống như diễn đàn sản nghiệp thông tin lần này ở Bắc Kinh lần này Đinh Hòe phải rất miễn cưỡng mới bỏ thời gian ra tham dự, còn Cao Khoa Linh Vân vì là trường hợp đặc biệt mới được mời tham dự, căn bản không có cơ hội phát biểu.
Chu Nhất Bình, Dương Vân, Tương Vi ba người năm xưa gia nhập Cẩm Hồ sớm nhất ai cũng đã nắm quyền một phương.
Nhớ lại những chuyện quá khứ, Lưu Minh Huy lòng chua chát, im lặng nghe người khác nói chuyện, rất ít xen vào.
Ngoại từ hạt dẻ còn có bánh hoa quế, bánh nhân thông có cả cháo nấu trong nồi nhỏ. Trương Khác gọi cà phê và bánh, nếm thử thấy không tệ, giống như bánh tự làm, vừa ngồi xuống bị Tạ Tử Gia chế nhạo:
- Cái đồ đi ăn khuya cũng xét tới dung mạo chủ quán.
Trương Khác không dám lấy cái chủ đề này ra nói thêm, thầm nghĩ chẳng biết trong mắt con bé này mình thành hạng háo sắc từ bao giờ.
Ngược lại Trần Tĩnh lại rất hứng thú với cô bé con, dụ cô bé nói chuyện, mới biết thiếu phụ thanh tú này họ La, có cái tên rất phổ thông: La Mai.
La Mai vốn là thợ làm bánh trong một nhà máy làm bánh, sau khi nghỉ việc, không tìm được công việc khác, nên mỗi ngày sau 9 giờ tối lại đẩy xe ra đây kiếm chút tiền sinh hoạt, con gái để ở nhà cũng không có người trông, nên mang theo còn giúp được chút việc.
Nhìn nét u sầu giữa mày của La Mai, Trương Khác thầm nghĩ có lẽ còn có nỗi khổ khác trong cuộc sống, nhưng không thân quen, cũng chẳng tiện nghe ngóng gì, nói chung một cô bé năm sáu tuổi phải thức đêm cùng người lớn không phải là cuộc sống bình thường.
La Mai thi thoảng lại bảo con gái ra ngõ canh, lo đội chấp pháp thị dung tới, người bán hàng tối bên đường rất sợ đội chấp pháp thị dung, xem tình hình cô bé còn kiêm luôn cả lính gác.
*** thị dung: Dung mạo thành phố, na ná đội tuần tra quản lý thị trường của mình.
Năm 98, chính phủ Kiến Nghiệp còn chưa chính thức thiết lập cục quản lý thành thị, do cục thị chính quản lý chức năng thị dung.
Cô bé mới năm sáu tuổi, rất ham chơi, Trương Khác nhìn thấy cô bé quên nhiệm vụ mẹ dặt, một mình cầm nắm cát nhỏ ngồi nghịch ở đầu đường.