Quan Lộ Thương Đồ
Chương 844 : Chấp pháp thị dung
Ngày đăng: 00:12 22/04/20
Vừa ăn vừa nói chuyện, nói tới năm nay bộ thông tin còn chưa phát một tờ giấy phép sản xuất di động nào, Trương Khác tiết lộ nội tình với Trương Khác:
- Kỹ thuật của doanh nghiệp trong nước còn chưa chín muồi, giấy phép năm nay sẽ ưu tiên cấp cho doanh nghiệp ngoại, xúc tiến bọn họ đưa cơ sở sản xuất vào trong nước. Có điều hiện giờ lợi nhuận của di động rất cao, doanh nghiệp ngoại cũng không gấp. Nên việc này cứ trì hoãn mãi, nói cho cùng là vì bảo vệ lợi ích của Liên Tấn, Liên Tín, Đông Hưng thôi, có điều với các cô mà nói là một cơ hội rất tốt, nếu muốn làm lớn, có thể xin vốn từ ngân hàng thương nghiệp Hải Châu tăng cường nghiên cứu phát triển...
Tạm thời không cấp giấy phép cho doanh nghiệp trong nước, vậy Cao Khoa KV vẫn là doanh nghiệp thứ 5 sản xuất di động trong 4 doanh nghiệp có giấy phép, có thể lợi dụng thời gian này lập nên cơ sở vững chắc.
Trương Khác nói thêm:
- Kỹ thuật là ngưỡng lớn nhất vào ngành nghề này, bất kể từ phương diện nào, Cẩm Hồ và ba công ty kia đều sẽ hạn chế những kẻ đầu cơ tiền vào nghành nghề này, tránh thị trường trở nên hỗn loạn, thành thị trường lệ thuộc vào nước ngoài.
Cao Khoa Khoa Vương nền móng mỏng, mặc dù đã liên tục mấy tháng liền thu được lợi nhuận không tệ, nhưng chỗ cần tiêu tiền quá nhiều như mở rộng nhà máy, mua giây chuyền sản xuất, tuyển mộ và bồi dưỡng nhân viên, tuyên truyền và kiến thiết kênh tiêu thụ, không mảng nào là không ném cả đống tiến vào.
Vậy nên tiền dành cho nghiên cứu rất có hạn, ý tứ của Trương Khác rất rõ ràng, Cao Khoa KV đầu tư vào kỹ thuật dừng lại ở tầng cấp này, khó mà lấy được giấy phép di động tối quan trọng kia.
Mọi người đang trò chuyện say sưa thì đột nhiên La Mai chạy tới muốn thu doạn chén bát, Tạ Tử Gia kinh ngạc nói:
- Ê, ê, chúng tôi còn chưa ăn xong.
Trương Khác quay đầu nhìn, có hai chiếc xe treo tấm biển ghi "chấp pháp thị dung" đỏ chói dừng ngoài ngõ, hơn mười người mặc đồng phục lục xám đang lao về phía này như hổ đói lao vào bầy dê, cô bé con ham chơi quên mất nhiệm vụ canh gác cứ đứng ngây ra không biết phải làm sao.
Những chủ quán chỉ trải một tấm bạt bày mấy thứ đồ lặt vặt động tác cực nhanh, túm bốn đầu lại là bỏ chạy ngay, La Mai thì không kịp đẩy xe bỏ chạy, Trương Khác thậm chí còn chưa kịp nuốt miếng bánh nhai dở thì có ba bốn đội viên chấp pháp giữ lấy xe, người đứng đầu chỉ huy cấp dưới đuổi theo chủ hàng chạy tán loạn, vừa bực bội chỉ huy xử trí chiếc xe:
- Vứt hết đồ, kéo xe đi, không đập hết đồ của đáp điêu dân này thì không chỉnh đốn sạch sẽ được...
La Mai đang sợ hãi nghe thấy chiếc xe dựa vào sinh tồn bị kéo đi, đột nhiên tỉnh lại nắm lấy càng xe ngồi xuống mặt đất, khóc lớn:
- Đừng kéo xe của tôi đi, lần sau tôi không tới đây bán hàng nữa là được, xe này tôi đi mượn của người ta, các người kéo đi, tôi lấy gì mà trả...
Cô bé lúc này cũng chạy tới, giúp mẹ giữ chặt lấy xe không cho kéo đi, khóc tu tu:
- Đều tại Nhiếp Nhiếp sai, Nhiếp Nhiếp lần sau không dám ham chơi nữa, đừng kéo xe đi, Nhiếp Nhiếp không dám ham chơi nữa đâu.
Hai đội viên chấp pháp không quan tâm thô bạo gạt tay hai mẹ con ra, kéo xe sang một bên, lại có hai người nữa đem bánh, cháo, cùng đồ uống trên xe cho vào túi nilong vứt hết vào đống rác, kéo chiếc xe hàng lên xe của mình, còn chạy tới định đem cả bàn gập đi.
Trần Tĩnh không chịu nổi, nói với người định lấy bàn:
- Các ngươi có biết thế nào là chấp pháp văn minh không?
- Đm bớt quản chuyện không phải của mình đi, chấp pháp văn minh cái ***? Đám điêu dân này không làm bọn chúng sợ, ngày nào bọn chúng cũng ra đánh du kích, con mẹ nó, chịu thế *** nào được? Con nữa, các người mua đồ của đám bán hàng trái phép, là đối đầu với đội chấp pháp, mời các người đi là khách khí lắm rồi.. Nếu không phải tại các người tham đồ rẻ, Kiến Nghiệp lấy đâu ra lắm rác rưởi thế?
Tên cẩm đầu vốn nhìn thấy Trần Tĩnh xinh đẹp nên cứ đứng bên không đi, nghe cô lên tiếng bất bình, trừng mắt lên quát:
Trần Tĩnh tức tới mặt trắng bệch, cô là cô gái yểu điệu, đâu thể đi tranh giành với đám vai u thịt bắp này, trợ lý của cô đứng dậy tranh luận:
- Lãnh đạo các người là ai, có kiểu chấp pháp như các người không? Chúng tôi phải gọi điện thoại cho lãnh đạo các người tố cáo hành vi chấp pháp dã man...
- Tố cáo à?
Người kia đã văng chiếc bàn sang một bên:
- Bọn mày tố cáo đi.
Trương Khác không kịp tránh bị cà phê bắn hết lên người, Lưu Minh Huy bị góc bàn va vào đùi đau điếng.
Trương Khác tức giận, vừa định phát tác thì nghe thấy tiếng tát tai đanh gọn, quay đầu nhìn lại thấy La Mai như phát điên lao vào một đội viên cào cấu:
- Đám súc sinh, các người dám đánh trẻ con...
Tên đội viên kia giơ tay lên:
Tiêu Minh Kiến không cam tâm để La Quân áp chế tiếng nói của ông ta ở chính phủ, liên hợp với Hồ Tôn Khách thúc đẩy sản nghiệp phần mềm chính là nỗ lực muốn khôi phục quyền chủ đạo ở vấn đề kinh tế.
Lần này đội chấp pháp tới ngõ Học Phủ có vẻ như chỉ vì "thuận miệng căn dặn" của Tiêu Minh Kiến, đó là câu nói rất có kỹ xảo, nói cho cùng là muốn nhúng tay vào sự vụ hành lang số.
Sự không cam tâm này không đơn thuần là đấu tranh quyền lực mà còn là do đủ các loại lợi ích phức tạp.
Kiến Nghiệp kế hoạch trong năm năm đầu tư vào khu cao tân 10 tỷ, thậm chí vượt khu Bạch Giang trung tâm thành phố.
Đầu tư thị chính có thể nói là chỗ có thể chuyển tặng lợi ích trực tiếp nhất trong tất cả quan hệ lợi ích quan trường, khu cao tân cướp đi một miếng bánh lớn, nhưng lại hạn chế các tập đoàn lợi ích khác nhúng tay vào, làm sao người ta không hận cho được?
Đầu tư thị chính không phải là vấn đề chủ yếu nhất, từ tháng 4 Quốc vụ viện tuyên bố cải cách chế độ nhà công tới nay, rất nhiều người ý thức được miếng bánh béo bở nhất chính phủ nắm trong tay: tài nguyên đất đai mà thời gian dài không được coi trọng đúng mức.
Trung tâm thành phố có hoàn cảnh dân cư thành thục, cho dù muốn cải tạo thành phố cũ, nhà đầu tư chỉ khai phát được mảnh đất lẻ tẻ, mà Kiến Nghiệp khởi động Hành lang số, một lúc cuốn hơn 100 km vuông đất vào khu cao tân, cho dù quy mô nhà ở chưa tới 30%, nhưng diện tích đân tài hơn xa 4 thành khu khác cộng lại.
Thượng tuần tháng 4, Tiêu Minh Kiến "thuận miệng căn dặn" làm cục thị chính phái đội chấp pháp vào khu cao tân, mà Trương Khác còn nhớ Đỗ Phi từng nói với y vào trung tuần tháng 4 có tầng lớp màu xám đang thèm khát nhắm vào ngõ Học Phủ, trong chuyện này không thể không có liên hệ.
Rất rõ ràng La Quân có biểu hiện xuất sắc ở công tác kinh tế cùng địa vị hơn Tiêu Minh Kiến ở trong đảng đã xác định địa vị của ông ta hiện nay ở Kiến Nghiệp, nhưng hiện càng có dấu hiệu rõ ràng hơn Tiêu Minh Kiến có ý liên hợp với các thế lực thèm khát khu cao tân để vãn hồi thế yếu.
Nếu La Quân quá cứng rắn, trở mặt với những đoàn thể lợi ích kia cùng đám Tiêu Minh Kiến, kết cục có lẽ tốt hơn Từ Học Bình, nhưng bị điều khỏi Kiến Nghiệp không phải là điều khó tưởng tượng.
Đương nhiên Trương Khác chẳng kỳ vọng vào La Quân cao như thế, trước kia y đặt bẫy Tiêu Minh Kiến ở hạng mục phần mềm thế nào cũng có lúc phát huy tác dụng.
Nhưng cho dù Kiến Nghiệp có thay thị trưởng mới, cũng không thay đổi sự thực có quần thể lợi ích nấp sau như lũ ruồi đói máu.
Hiện giờ cánh của Cẩm Hồ đã cứng, mạnh miệng nói với tỉnh trưởng nào đó, bí thư tỉnh ủy nào đó, hay bộ trưởng nào đó cũng chẳng có vấn đề.
Thậm chí nhân vật lớn như Tằng Như Thánh, Triệu Tề Đông có yêu cầu gì bất hợp lý, Cẩm Hồ cũng có thể từ chối, dù sao mọi người đâu phải trẻ con hơi chút bất hòa là sắn tay áo lên đánh nhau.
Nhưng đấu tranh với cả một đoàn thể lợi ích thì chẳng khác gì chấu chấu đá xe, cho dù trong quá trình đấu tranh có thể không ngừng kéo đổ đối thủ, sẽ vẫn có kẻ khác không ngừng gia nhập, cuối cùng sức cùng lực kiệt mà không ai thắng nổi ai.
Hiện Trương Khác còn chưa rõ sự thay đổi của Tiêu Minh Kiến là do có được trợ lực trực tiếp ở đâu, nhưng nhìn La Quân nhíu chặt mày, tựa hồ áp lực trên người không hề nhỏ.
Nhưng áp lực ai mà chẳng thế, đưa La Quân về nơi ở, Trương Khác mới nhớ ra một việc:
- Bộ tổng trang bị định để Cẩm Hồ và một số cơ cấu nghiên cứu đất hiếm ở Kiến Nghiệp làm một báo cáo quy mô nhỏ về tiền độ phát triển, phó bộ trưởng Thôi Văn Nghị trong thời gian gần sẽ tới Kiến Nghiệp, tôi nghĩ chuyện này nên thông báo với thành phố một tiếng...
- Tướng quân Thôi Văn Nghị sẽ tới à?
La Quân nghĩ một lúc rồi nói:
- Khi đó tôi tham gia một chút, còn việc cụ thể do khu cao tân làm...
Đó là tình cảnh khó của La Quân, Vương Duy Quân xuống khu cao tân, ở chính phủ ông ta không có người phát ngôn, một số hoạt động không thể dùng danh nghĩa thành ủy trực tiếp tham gia.
Tiễn La Quân về, Trương Khác và Vương Duy Quân vào chiếc Audi đằng sau, Diêu Văn Thịnh ở trong xe.
Vương Duy Quân vừa vào xe đã hỏi:
- Cô bé đưa vào bệnh viện kiểm tra đã có kết quả chưa?
Vừa rồi ở trên xe La Quân không hề nói tới vấn đề của đội chấp pháp, Trương Khác giữ đúng thân phận, không đề xuất ý kiến phê bình gì với đội chấp pháp.
Vương Duy Quân thì không thể né tránh đề tài này với Trương Khác, nếu không tối nay ông ta tới đây thành vô nghĩa.
La Quân có lẽ coi Kiến Nghiệp là bàn đạp trong sĩ đồ của mình, Vương Duy Quân thì không, ông ta cần cắm rễ ở đây, nhìn vấn dề không thể chỉ thấy cái lợi trước mắt, ít nhất trước mặt Trương Khác không thể như thế.
Chưa nói những gút thắt sau lưng, vấn đề hôm nay gặp phải cũng rất có tính điển hình, đó là tiêu chuẩn chấp pháp thị chính và sinh tồn của nữ công nhân mất việc.