Quan Lộ Thương Đồ

Chương 845 : Kỳ Ngộ

Ngày đăng: 00:12 22/04/20


Tuy nói La Quân muốn Tiêu Minh Kiến gánh trách nhiệm, nhưng khu cao tân phải tranh thủ chủ động, tích cực quan tâm, Diêu Văn Thịnh nói:



- Cô bé bị chấn động não nhẹ, phải ở bệnh viện quan sát một đêm mới yên tâm không để lại di chứng gì.



- Thành phố không thể không quản, có điều các chuyện khác công tác của chúng ta càng tích cực hơn...



Vương Duy Quân nhìn chiếc áo dính cà phê chưa thay của Trương Khác:



- Nếu không chỉ riêng cái áo sơ mi này, khu đã không đền nổi.



- Ha ha ha, tôi sao dám bắt khu đền? Được in thêm màu trông cũng không tệ.



Trương Khác cúi đầu nhìn vết cà phê, nói đùa:



- Cả vùng lớn của khu Hoa Đông đã liệt vào khu cao tân rồi, vấn đề công nhân mất việc vốn chưa được giải quyết hiện chắc làm bí thư Vương đau đầu lắm phải không? Tôi cũng cảm thấy vấn đề này hơi nổi cộm.



- Những chuyện này cũng là do đám Tiêu Minh Kiến, Hồ Tôn Khánh gây ra.



Vương Duy Quân thở dài:



- Bọn họ nóng vội muốn lập sản nghiệp phần mềm, đuổi hết công nhân nhà máy nhuộm Bát Nhất. Cái nhà máy đó là một nguồn ô nhiễm của Yến Quy Hồ, đóng cửa hoặc di dời là một việc tốt, nhưng làm quá gấp khiến cả nghành nghề nhuộm năm nay tụt dốc mạnh, Bát Nhất lớn như thế, hơn 3000 công nhân bị mất việc cùng lúc, khu sản nghiệp phần mềm tiếp nhận nhà máy mà không bố trí cho số công nhân này. Tôi đã tranh chấp với họ Tiêu, ông ta đảm bảo không cần khu cao tân phải lo, cậu xem bọn chúng giải quyết thế đấy...



Đương nhiên với chuyện này ông ta không phải chỉ là có chút oán trách:



- Cuối cùng khu bỏ ra một chút tài chính, cho dù mỗi tháng phát cho công nhân mất việc phí sinh hoạt 100 đồng, mỗi tháng tốn thêm 30 vạn, mà với cuộc sống của những công nhân này chỉ như muối bỏ biển, quan trọng là phải bố trí tái nghiệp cho họ, nếu không sẽ thành vấn đề trị an...



Trương Khác sực nhớ:



- Năm ngoái Điền Lực Sơn tới Vườn Sồi vòi một khoản tiền, bí thư Vương còn nhớ không? Ông ấy vẫn là đại biểu nhân dân toàn quốc chứ?



- Cậu đừng vờ hồ đồ nữa, ai dám vòi tiền Cẩm Hồ?



Nếu Cẩm Hồ thực sự bị vòi tiền, Điền Lực Sơn sao năm nay vẫn còn có thể là đại biểu nhân dân toàn quốc được, không chỉ Vương Duy Quân không hồ đồ, La Quân cũng chẳng hồ đồ, nhưng vẫn phải diễn kịch cho thiên hạ xem.



Trương Khác cười hăng hắc:



- Ông ta lập một cái sở phục vụ tái nghiệp dân gian, khu có thể tìm ông ta, nếu Điền Lực Sơn tới vòi một khoản tiền nữa của Cẩm Hồ cũng không sao.



Vương Duy Quân gật đầu:



- Thế cũng tốt, Cẩm Hồ hiện không cần cầu danh nữa, nhưng chuyện Cẩm Hồ làm, bên trên không thể nhắm mắt không biết.



Rồi dặn Diêu Văn Thịnh:



- Cậu ghi nhớ việc này.



Xe đi qua ngõ Học Phủ, Trương Khác và Diêu Văn Thịnh xuống xe, Vương Duy Quân về chỗ ở.



Diêu Văn Thịnh bất bình thay cho Cẩm Hồ:
Trương Khác lùi lại một bước, để ống kính camera chĩa vào áo sơ mi, làm bộ đáng thương:



- Áo cũng bị người ta hất cà phê nóng lên.



- Đáng thương như thế sao không kể khổ với cô gái họ Trần kia kìa?



Tạ Vãn Tình cười mang vẻ chế nhạo, dưa dứt lời lại có tiếng Hứa Tư truyền tới:



- Nếu hợp ý tâm đầu thì sao không thắp nến nói chuyện qua đêm luôn, chỉ uống mỗi cốc cà phê ở quán bên đường thì có đáng gì?



Trương Khác không biết kẻ nào lắm mồm thất đức đem chuyện tối nay kể cho hai cô gái rồi, nài nỉ tội nghiệp:



- Người ta hôm nay còn ra sức khen hai chị, hai chị nấp ở đó nói này nói nọ. Em tới muộn như vậy là bồi tiếp La Quân, rồi bồi tiếp Vương Duy Quân, lại bồi tiếp Diêu Văn Thịnh, đúng là tam bồi... Gió hò lạnh quá, mau mau mở cửa cho em vào đi.



- Không mở, có bản lĩnh thì leo vào đi.



Tạ Vãn Tình cười khúc khích:



- Cũng được, nhưng chị tắt hệ thống an ninh trước đi, nó réo ầm lên hàng xóm kéo tới xem là vui lắm đấy...



Trương Khác giở trò vô lại, nắm cửa sắt định trèo lên, tức thì cánh cửa cạnh một cái mở ra kịp thời.



Bắt đầu từ ngày 12 tháng 5, người Hoa ở Indo cùng với thương nhân hải ngoại đầu tư tại Indo bắt đầu rút đi với quy mô lớn, khiến Indo bị trọng thương từ cơn bão tài chính Châu Á lại càng thêm khốn khó, chính quyền Suharto bị quốc tế cô lập trở nên bấp bênh, quân đội địa phương tiến vào Jarkata với quy mô lớn.



Bạo loạn bài Hoa dừng từ đêm ngày 11, nhưng nhà đầu tư e ngại bỏ đi, khiến kinh tế Indo sụp đổ, xung đột giữa người dân và chính phủ không chấm dứt.



Quốc hội Indo hạ cho Suharto muốn nhất phải tuyên bố từ chức trước ngày 21, nếu không sẽ tổ chức hội nghị đặc biệt hiệp thương nhan dân tiến hành công kích ông ta. Ngày 20, tổng thống Suharto tuyên bố từ chức giao quyền cho phó tổng thống Habibie, tiếp đó Babibie tuyên thệ nhậm chức đồng thành thành lập chính phủ Indo mới.



Cùng lúc đó Hoa Kiều toàn thế giới tổ chức tuần hành yêu cầu chính phủ Indo trừng trị kẻ gây tội ác trong cuộc bạo động ngày 9 tháng 5.



Nhưng Habibie tiếp nhận quyền lực từ chính phủ của Suharto, chẳng qua là bình mới rượu cũ, căn bản không có năng lực điều tra ảnh hưởng của quân đội trong cuộc bạo động bài Hoa.



Nói chung chuyện gì đều có trật tự riêng của nó.



Có Diệp Trăn Dân đi trước rải đường, ngày 20 phó thủ tướng Tằng Như Thánh sang thăm Thái Lan, cung cấp 3 tỷ USD viện trợ cho Thái Lan vượt qua cơn bão tài chính Châu Á.



Để báo đáp chính phủ Thái Lan mới hạm đội Nam Hải Trung Quốc phái quân hạm tuần tra phía tây eo biển Malacca, đồng thời tăng cường hợp tác quân sự trinh sát trên không, Trung Quốc bán cho quân đội Thái Lan 12 chiếc máy bay tiêm kích, giúp Thái Lan áp chế Indo trong cạnh tranh quân sự khu vực.



Ngày 24 tháng 5, Chu Du đại biểu cho Tân Quang cùng chính phủ tỉnh Giang Nam đàm phán mua Thần Hi kết thúc trong thất bại, điều kiện hai bên chênh lệch quá xa, căn bản không san lấp được.



Chính phủ Giang Nam chỉ đồng ý bán tối đa 49% cổ phần của Thần Hi, lại đòi hỏi giá cũng lớn hơn giá mua toàn bộ của Cẩm Hồ đưa ra, còn yêu cầu vô lý Tân Quang phải cung cấp toàn bộ tài chính cải tạo kỹ thuật Thần Hi, thậm chí trong thời gian Thần Hi ngừng sản xuất nộp lợi thuế vẫn không được ít hơn lúc sản xuất.



Cuộc đàm phán này có giới hạn do thường ủy tỉnh ủy xác định, Lương Vĩ Pháp chẳng thể làm gì, sau cuộc đàm phán đầu tiên thất bại, có cần thay đổi giới hạn hay không, thay đổi thế nào, vẫn do thường ủy tình ủy quyết định.



Đương nhiên vấn đề này sẽ không được mau chóng đưa ra bàn bạc, đặc biệt bí thư tỉnh ủy Thượng Học Nhân rất băn khoăn về việc bán tài sản quốc hữu cho xí nghiệp dân doanh, nên nếu đàm phán chấm dứt ở đây cũng chẳng có gì bất ngờ.



Song không ảnh hưởng tới chuyện hợp tác của Cẩm Hồ với tỉnh Giang Nam ở các lĩnh vực khác.