Quan Lộ Thương Đồ

Chương 871 : Ý loạn tình mê đêm giông tố

Ngày đăng: 00:12 22/04/20


Ngồi xe chạy đến khu nội thành, bầu trời đêm phía nam sấm sét đì đùng, không ngừng xé rách bầu trời đêm Kiến Nghiệp. Chuyến bay nhóm Trương Khác ngồi cũng là đến Kiến Nghiệp sớm 15 phút, bằng không thì có thể hạ xuống không vẫn là một nghi vấn.



Mở Radio, hình như đài nào cũng đưa tin bởi vì trời mưa lớn mà rất nhiều lữ khách phải ngưng lại. Tại sân bay Hồng Kông, vì chuyến bay đến trễ nên có phục vụ cơm.



Trên máy bay ăn vài thứ, trở lại nội thành thì đã muộn. Trương Khác cảm thấy hơi uể oải, y bảo lái xe đưa mình với Địch Đan Thanh đến trước chung cư Thanh Niên. Nghỉ ngơi một chút, còn phải tranh thủ ôn bài.



Tại trường làm ra động tĩnh lớn như vậy, cuối cùng đá Ngụy Đông Cường đến một góc. Lần này trừ phi nói một tiếng không tham gia cuộc thi với Thôi Quốc Hằng, bằng không các thầy cô giám thị có bốn con mắt thì cũng phải giành ba con để nhìn chăm chú lên người y.



Trước tiên Trương Khác xem qua lịch thi, tốn chút thời gian lướt qua sách giáo khoa một lần, miễn cưỡng thi qua thì không thành vấn đề -- thi cử trong đại học chỉ cần nắm giữ cơ bản chương trình học là được rồi, cũng không khó.



Nhưng mọi chuyện lại thường không như ý người. Xe dừng trước căn hộ, Trương Khác mới nhớ tới sau khi xuống phi cơ đã quên mở ĐTDĐ. Nhân viên đi theo giúp y mở cửa xe. Hai cây dù đen che trên đầu giúp y che mưa. Trương Khác lấy điện thoại ra khởi động máy, chân chưa bước lên cầu thang thì ĐTDĐ đã vang lên.



Trương Khác nhét ĐTDĐ vào trong tay Địch Đan Thanh phía sau:



- Nói là tôi vừa trở về liền đóng cửa ôn bài rồi... Sau đó đưa ĐTDĐ cho tôi.



Địch Đan Thanh thấy trên màn hình điện thoại là tên La Quân, cũng không suy nghĩ nhiều liền làm theo lời Trương Khác. Cô tiếp điện thoại:



- Bí thư La...tôi là tiểu Địch. Bí thư tìm Khác thiếu gia hả. Cậu ấy vừa trở về đã nhốt mình lại ôn bài rồi, đuổi chúng tôi đi. ĐTDĐ đang ở chỗ tôi. Ngày mai trường học bắt đầu thi...Giờ tôi đi tìm cậu ấy, bảo cậu ấy nói chuyện với bí thư...



Trương Khác cùng Địch Đan Thanh đi vào trong đại sảnh, Phó Tuấn cùng nhân viên khác cũng không đi vào theo. Họ dừng lại tại một lầu. Đi vào trong thang máy, Trương Khác mới cầm lấy ĐTDĐ trong tay Địch Đan Thanh:



- Bí thư La...Ừm, chịu thôi, thi cử phải kiên trì tham gia. Đây coi như là bế quan tu luyện khảo nghiệm ý chí. Tối nay còn dự định suốt đêm học bài nữa đó. Thời gian cũng chỉ 3-5 ngày thôi, vượt qua thì tốt rồi... Ừm, được. Trước khi thi xong thôi sẽ báo tin cho bí thư La...



Nghe Trương Khác nói lung tung vài câu, Địch Đan Thanh liền hiểu Trương Khác vì sao phải diễn trò này.



Giữa bí thư Thành ủy Kiến Nghiệp La Quân cùng bí thư Thành ủy Huệ Sơn Triệu Dương vẫn luôn tồn tại quan hệ cạnh tranh.



Giữa Kiến Nghiệp cùng Huệ Sơn, Cẩm Hồ theo kế hoạch phát triển của mình đã định trước đó là đi phân phối tài nguyên phát triển tại hai nơi. Tài nguyên về phương diện kỹ thuật thông tin, vi điện tử của Kiến Nghiệp phải vững chắc hơn so với Huệ Sơn.



Trong quá khứ, 1 năm Cẩm Hồ đều trọng điểm phát triển tại Kiến Nghiệp, La Quân tự nhiên cao hứng, Triệu Dương cũng sẽ không có ý kiến gì.



Tình huống lần này có phần đặc biệt, TP. Hải Châu tổ chức chiêu thương dẫn tư tại Hồng Kông thu được thành quả, mặc dù không thông báo, không tuyên truyền, nhưng không thể gạt được Kiến Nghiệp, Huệ Sơn. Lại nói trước đó thương vụ Cẩm Hồ cũng đã thông tri muốn Kiến Nghiệp, Huệ Sơn sớm làm chuẩn bị.



Kế tiếp là an bài Kiến Nghiệp, hay là an bài Huệ Sơn trước tiến hành hiệp đàm chiêu thương dẫn tư đặc biệt, trong lòng La Quân cùng Triệu Dương khẳng định đều sẽ có chút ý nghĩ.



Bên này họ xuống phi cơ còn chưa được bao nhiêu thời gian, La Quân liền tự mình gọi điện thoại qua, không chừng trong khi khóa máy cũng đã gọi vài lần. Bởi vậy có thể thấy được tâm tình bức thiết của La Quân.



Nếu như không có tín nhiệm cùng dựa vào lẫn nhau, tình thế cho tới bây giờ đều là: hoặc là gió tây áp chế gió đông, hoặc là gió đông áp chế gió tây, thế lực ngang nhau tuyệt đối sẽ không tồn tại.
Tôn Tĩnh Mông liến thoắng cái miệng:



- Buổi tối xem tivi thấy Tân Phổ có một nhà bị sét đánh trúng, tivi đang mở đột nhiên nổ tung...tôi tắt đi hết thiết bị điện trong nhà rồi. Không có điều hòa, cửa sổ lại không thể mở, nóng như quỷ, còn mang theo thứ kia, khó chịu chết đi được... Đợi lát nữa tôi còn muốn khỏa thân ngủ.



Da thịt Tôn Tĩnh Mông lộng lẫy dưới ánh đèn lập lòe, trắng trẻo mà săn chắc, đôi chân thon dài như muốn đâm vào lòng người. Trương Khác nhịn không được đi liên tưởng đến tình cảnh cô nàng này khỏa thân ngủ, quả thật mê hoặc khiến người ta kìm lòng không đậu muốn xông vào phòng cô.



Không mở điều hòa, cho dù đêm mưa cũng sẽ cảm thấy nóng. Trương Khác không tin sẽ xui xẻo bị sét đánh trúng nhà, y muốn đi mở điều hòa. Tôn Tĩnh Mông lại bị tin tức trong tivi làm sợ hãi, lại có tia sét chớp động liên tục rồi nổ vang hai tiếng bên tai, cô liền ngăn cản không cho Trương Khác đi mở bất cứ thiết bị điện nào.



Thấy Tôn Tĩnh Mông dè dặt thành như vậy, trong lòng Trương Khác cũng nôn nao, chỉ có chạy tới mở cửa sổ ra một chút, không dám cho nước mưa bắn vào.



- Vì chờ anh mà tôi chưa ăn gì hết...Bên ngoài lại mưa to nữa!



Tôn Tĩnh Mông duyên dáng xoay eo một cái, hơi nghiêng người, lưng hướng về ánh sáng, từ chiếc áo thun nửa trong suốt có thể mơ hồ thấy màu da tuyết trắng càng tinh khiết hơn so với áo thun. Trương Khác nhịn không được muốn nhìn thêm vài lần.



- Có cần xốc lên cho anh nhìn không?



Tôn Tĩnh Mông đột nhiên quay sang hỏi Trương Khác:



- Chỉ cho nhìn, không cho chạm vào!



- Được, được...



Trương Khác vô ý thức gật đầu đáp ứng.



- Đi chết đi, không háo sắc thì chết hả.



Tôn Tĩnh Mông cầm một cái gối trên ghế sofa ném qua Trương Khác:



- Ngày nào Đường Thanh tới, tôi sẽ nói cho nó biết!



- Ai có thể cự tuyệt kiến nghị như vậy, cô đánh giá tôi quá cao rồi đó!



Trương Khác bị gối đập tỉnh, chu miệng, nhặt gối lên bỏ lại trên ghế sofa, lại hỏi Tịnh Mông:



- Đến bây giờ chưa ăn gì thật sao?



- Cảm thấy đói bụng rồi, bên ngoài thì vẫn sét đánh trời mưa, một mình không dám đi xuống lầu...