Quan Lộ Thương Đồ

Chương 913 : Lấy lòng giới công tử kinh thành

Ngày đăng: 00:13 22/04/20


Cuối tuần, bể bơi suối nước nóng công cộng của Thúy Viên rất đông, đám Trương Khác liền về biệt thự ngâm nước nóng, ao nước được dùng đá tảng quây thành, xung quanh trồng cây cối xanh biêng biếc, khung cảnh rất dễ chịu.



Diêu Kiên yêu cô bạn của Dịch Hinh ở Đông Hàng, trước kia cũng chính vì theo đuổi cô gái đó nên hắn mới quyết định ở lại Bắc Kinh phát triển.



Dịch Hinh gọi cả cô gái đó tới ngâm suối nước nóng, thêm vào Địch Đan Thanh là ba cô gái xinh đẹp, đám Trương Khác có thể nghe thấy tiếng ba cô gái cười khúc khích, tiếc là cách một hàng rào trúc dầy, không nhìn thấy cảnh tiên nữ giỡn nước.



Lục Kiện không có kiên nhẫn phát triển ở chính giới, ngâm nước nóng một lúc bắt đầu kể khổ, hắn và Trương Khác không quen thân, nhưng cùng với Diệp Kiến Bân được coi như lớn lên từ một khu, than vãn không có cơ hội ra biển kinh doanh.



- Công tử kinh thành không phải có rất nhiều người chơi địa ốc sao?



Trương Khác giang tay gác lên tảng đá mấp mô, thoải mái nói với Lục Kiện:



- Ông chủ của Thúy Viên làm địa ốc, anh muốn gặp, tôi bảo ông ấy tới cùng nói chuyện.



- Gặp hay không cũng thế.



Lục Kiến rầu rĩ nói:



- Ông già nhà tôi cho rằng trên sĩ đồ còn có tiềm lực phấn đấu, nếu tôi giở trò bàng môn tà đạo, thế nào cũng bị đánh gãy chân.



- Sao chưa thấy chân anh bị gãy nhỉ?



Ở ao tắm nữ bên cạnh có thể nghe được rõ ràng bên này nói chuyện, Dịch Hinh lên tiếng chế nhạo.



- Tán gái là dựa vào bản lĩnh thực sự, không phải bàng môn tà đạo.



Lời tuyên bố hùng hồn của Diêu Văn Thịnh còn chưa dứt, bên kia có hai miếng bánh xà phòng ném qua, đôi vợ chồng oan gia tương lai bắt đầu đấu khẩu.



- Vậy cứ gặp đi.



Trương Khác nghĩ Lục Kiện một lòng xuống biển, chắc có nghiên cứu về sản nghiệp địa ốc, bảo Diêu Kiên liên hệ với Ngô Khải Lập, rồi lại quay sang nói:
- Sao trong mắt người khác cứ như do tôi một tay che trời ở Kiến Nghiệp thế?



Diệp Kiến Bân cười ha hả, miếng bánh địa ốc Kiến Nghiệp quá lớn, Thế Kỷ Cẩm Hồ có mạnh tới đâu cũng không ăn hết được, hơn nữa Thế Kỷ Cẩm Hồ cũng không có tâm tư tranh đoạt dải đất hoàng kim với người khác, đem tinh lực tập trng vào kiết thiết khu thương nghiệp đông hồ, tinh lực dư thì bố cục ở Kim Sơn, Tân Tình, không thể ăn quá nhiều.



Nói ra với Lục Kiện chỉ là ân tình thuận nước đẩy thuyền, nhưng lợi ích rất rõ ràng, Lục Kiện là người trong giới công tử kinh thành, để hắn tham gia vào, có thể tránh đám công tử ca bị người khác khích bác xúi bẩy sinh địch ý với Cẩm Hồ vô cớ.



Ngoài ra nếu như muốn dùng chiêu rút củi dưới đáy nồi, thế nào cũng phải có người dẫn đầu, Thế Kỷ Cẩm Hồ không có nhân mạch ở kinh thành, Lục Kiện và Ngô Thiên Khải nếu tách rời thì không đủ tư cách, nhưng hai người kết hợp thì rất thích hợp.



Ngô Khải Lập chừng như cũng mẫn cảm nắm bắt được gì đó, nói ông ta tinh minh không phải quá lời.



Đi xe tới Cố gia trạch viện, mọi người đang trò chuyện rất vui vẻ, Diệp Chúc Dân cha Diệp Tiểu Đồng chẳng biết cũng tới tù lúc nào.



Lục Kiện chào hỏi hai vị lão gia tử rồi vội vàng rời đi, Diêu Văn Thịnh cười nói:



- Hắn muốn nhảy ra khỏi cửa quan xuống biển kinh doanh phải qua ải cha hắn, hi vọng ngày mai hắn không xuất hiện với cái mặt ủ rũ.



- Lừa bướng ép không đi.



Cố Trường Canh hiểu được chuyện gì xong, nói:



- Đám bọn cháu giống nhau cả.



- Lêu lổng ở bộ ủy chỉ hao tốn thời gian, mài món ý chỉ, chẳng thể tìm được cảm giác làm việc.



Diêu Văn Thịnh giúp Lục Kiện cũng là là cãi cho bản thân.



- Quan trường ở đâu chẳng thế, vậy cháu nhìn xem mấy chú bác của cháu ngồi đây, có ai bị mài mòn ý chí không?



Cố Trường Canh chẳng nể nang châm biếm cháu trai: