Quan Lộ Thương Đồ
Chương 914 : Phối hợp rên rỉ
Ngày đăng: 00:13 22/04/20
- Bí thư Đường, chú Dịch, chú Diệp đều là bậc nhân kiệt, cháu làm sao so được.
Diêu Văn Thịnh giở trò lưu manh:
- Thời gian không còn sớm nữa, mọi người còn ý chí chưa bị mài mòn đợi mai tiếp tục đi ạ, cháu thấy hôm nay nên nghỉ ngơi thôi.
Dịch Vân Phi và Diệp Chúc Dân nhà ở Bắc Kinh, tất nhiên về nhà nghỉ ngơi, Đường Học Khiêm và Trần Tân Dân đều ở lại Cố gia trạch viện.
Không thể ở quá nhiều người tại Cố gia, trừ Hứa Thụy Bình ở lại chiếu cố thì Trương Khác, Diệp Kiến Bân, Diêu Văn Thịnh quay lại Thúy Viên, Dịch Hinh không về theo cha mà theo đám Trương Khác.
Dịch Hinh đi trước, sắp lên xe đột nhiên quay lại hỏi Diêu Văn Thịnh:
- Anh nói nam nhân các anh mài mòn ý chí, có phải đều bị mài mòn trên bụng nữ nhân không?
Địch Đan Thanh nghe thấy bật cười khúc khích, Trương Khác thì giả điếc, thầm nghĩ đương nhiên nữ sắc là thứ mài mòn ý chí nam nhân nhất, đột nhiên nhớ ra câu chuyện cười địa hạ đảng trước giải phóng.
*** Địa Hạ Đảng: thời Cách mạng Dân Chủ, Đảng cộng sản TQ ở dưới sự thống trị của Quốc dân đảng và người Nhật, phải hoạt động bí mật, nên gọi thế.
Địch Đan Thanh hỏi y cười cái gì, Trương Khác liền kể cho cô nghe:
- Ngày 28 tháng 9 năm 1949 có một thành viên địa hạ đảng không may bị bắt, ngày đầu tiên, kẻ địch dùng ghế hùm, anh ta không khai. Ngày thứ hai kẻ địch dùng nước ớt, anh ta không khai. Ngày thứ ba kẻ địch dùng mỹ nhân kế, anh ta khai ngay. Ngày thứ tư anh ta muốn khai tiếp thì đã giải phóng mất rồi.
- Có thể thấy nam nhân đều chẳng phải thứ tử tế.
Dịch Hinh khoác cánh tay Diêu Văn Thịnh, chun mũi nói, nhưng vẻ mặt chẳng hề bận tâm mấy về chuyện nam nhân tham hoa luyến sắc, cuộc sống trước kia của Diêu Văn Thịnh, cô biết rất rõ.
Địch Đan Than thở dài, thầm nghĩ giữa tài phú và quyền thế tìm đâu ra tỉnh cảm thuần khiết không có tạp chất, nên sinh ra từ gia đình quyền thế, Dịch Hinh có thể nhìn thoáng chuyện này.
Tới Thúy Viên, thấy chiếc xe jeep cả Lục Kiện đỗ trước mặt bọn họ.
- Sao lại quay về?
Diêu Văn Thịnh ấn cửa kính xuống, thò đầu ra hỏi:
- Khác thiếu gia, Diệp thiếu gia tới rồi...
Ngô Khải Lập tươi cười mời bọn họ ngồi, ông ta thực sự không ngờ bọn họ quay lại nhanh như thế.
- Xảy ra chuyện gì thế?
Trương Khác nhướng mày lên.
- Xảy ra chút hiểu lầm, không phải chuyện gì to tát..
Ngô Khải Lập vội đáp:
Trương Khác liếc mắt nhìn Chu Hưng Đông:
- Nếu đã là hiểu lầm, vậy đã giải thích rõ ràng chưa?
- Giải thích rõ ràng rồi...
Chu Hưng Đông bị khí thế của Trương Khác trấn áp, hắn không cách nào lên mặt với Trương Khác, tới điện tử Hoa Hạ còn bị Cẩm Hồ đè dưới chân, hắn chẳng qua chỉ là giám đốc một công ty dưới cờ Liên Tín, bản thân hắn có thói quen lấy cấp bậc này phân biệt mình với người khác.
- Vậy còn ngồi đây làm cái gì?
Trương Khác giọng tiếp tục rất bất thiện:
- Chẳng lẽ bạn tôi bị các người sờ mặt còn phải phối hợp rên rỉ mấy tiếng các người mới hài lòng à?
Chu Hưng Đông giật áo cái tên bạn còn chưa rõ tình hình, đứng dậy rời khỏi phòng bao, đám công tử kinh thành còn giữ thể diện cho nhau, còn làm bộ làm tịch, nhưng tên Trương Khác này là hạng man rợ, nói cho cùng là bọn chúng đuối lý trước.
Đám Chu Hưng Đông vừa ra khỏi phòng, Dịch Hinh cười tới đau cả bụng, Diệp Kiến Bân, Diêu Văn Thịnh thì khắc chế không cười lớn, còn đám Ngô Khải Lập, Diêu Kiên thì không hiểu ra sao.
Dịch Hinh cố nín cười kể lại đoạn đối thoại giữa Trương Khác và Địch Đan Thanh, bạn gái Diêu Kiên xấu hổ, ôm lấy Dịch Hinh cười, nhìn có vẻ cô không sao, thời đại này, tâm lý các cô gái không yếu đuối như trong tưởng tượng.