Quan Lộ Thương Đồ
Chương 91 : Bộ mặt hung ác
Ngày đăng: 00:05 22/04/20
Chiếc Mitsubishi đi vào bãi đỗ xe trước nhà hàng, Trương Tri Phi đi ra, rồi tới thẳng văn phòng Ngô Thiên Bảo.
- Sao chạy tới đây ăn cơm? Thị trưởng Đường mời ai thế?
- Hứa Hồng Bá của viện cờ, không ngờ giam đốc Ngô là bạn chú, nếu không đã mời giám đốc Ngô cùng uống rượu.
Trương Tri Phi không tiện hỏi nhiều, nhận lấy thuốc lá Ngô Thiên Bảo giới thiệu:
- Đây chính là đứa cháu mà tôi nói tới với anh, lớn lên nó thế nào cũng thành đạt lớn. Tiểu Khác, nghe cha báu nói, cháu thi không tốt?
Trương Khác cười khổ, chuyện có hay ho gì đâu, thế mà ai cũng biết cả rồi, dám giờ này thành tích thi cử của y đã lên tới tỉnh:
- Hôm nay họp phụ huynh, cha cháu đi, Đỗ Tiểu Sơn đi, bác Đường cũng đi, cho Nhất Trung đủ thể diện rồi, còn vạch trần cái xấu của cháu ra trước mặt mọi người, làm mọi người mất hết mặt mũi, trốn tới đây ăn cơm.
- Đơn giản như thế là qua ải được sao?
Trương Tri Phi cười ha hả:
- Phải chăng có tin tức ngầm gì không nói với chú, đừng để chú thương cháu uổng công nhé.
- Lừa ai cũng không thể lừa chú.
Trương Khác thấy chú và Ngô Thiên Bảo quan hệ không tệ, nói chuyện cũng thoải mái hơn:
- Nhìn thấy chú cháu nhớ ra một tiệng, công trình khai thông sông Sơ Cảng, công ty chú đảm nhiệm được không?
- Có chuyện này à? Sao chú chưa nghe nói?
Trương Tri Phi nghi hoặc:
- Phương án của cục thủy lợi không phải bị phủ quyết rồi sao, cũng chẳng nghe ai nói tới chuyện này.
- Đợi chú nghe được thì muộn rồi, cho chú một tháng chuẩn bị, nếu đấu thầu cũng không đủ tư cách thì đừng trách cháu không nói.
- Thị trưởng Đường nói hay ba cháu nói?
Đây tuyệt đối không phải là hạng mục nhỏ, Trương Tri Phi không thể không khẩn trương.
- Chưa có, nếu đề nghị mà đưa tới bàn bác Đường thì mấy công ty lớn đã biết hết rồi, chú còn ưu thế gì nữa? Nếu tin cháu thì chú bắt đầu chuẩn bị đi.
- Anh Trương, cháu anh nói có vẻ đúng đấy, Sơ Cảng nên khơi không rồi, mỗi ngày thối hoắc như thế, người ta phải giảm thọ mấy năm.
Ba người cùng lên xe của Ngô Thiên Bảo tới cầu Tứ Phượng.
Trên đường đi, nhìn thấy Trần Phi Dung đạp xe đạp phía trước, ba tên thanh niên bám theo cô trên xe buýt hôm nọ đang theo sau, một tên nhảy lên ghế sau, đưa tay ôm lấy eo Trần Phi Dung. Trần Phi Dung vùng vẫy, rầm một cái, cả người lẫn xe ngã xuống đường, tên thanh niên kia thì đã nhảy khỏi xe trước sau.
Trương Khác nổi điên, bảo Ngô Thiên Bảo lái xe tới, chưa đợi xe dừng hẳn, Trương Khác nhảy ra ngoài, đá cho tên thanh niên mó máy chân tay kia một phát, làm hắn ngã lăn lông lóc, chưa kịp đứng lên Trương Khác đã đạp ngay một một phát vào mắt.
Hai tên còn lại còn lại lúc này mới kịp phản ứng, hung hăng quát:
- Mẹ thằng chó, mày ăn phải gan báo rồi, dám chạm vào nó lần nữa xem, tao chặt chân mày.
Trương Tri Phi và Ngô Thiên Bảo vội vàng xuống xe, không hiểu xảy ra chuyện gì, thấy hai tên thanh niên muốn xông vào đánh Trương Khác. Trương Tri Phi vươn bóp cổ một tên, làm hắn không nhúc nhích nổi. Ngô Thiên Bảo thì hết sức thổ phỉ, đá văng tên còn lại, chửi bới:
- Mẹ bọn mày có bệnh à, giữa đường giữa xá động chân động tay với con gái nhà người ta.
- Bảo gia.
Tên thanh niên bị Trương Khác dẫm lên mặt gào to:
- Chúng tôi có làm gì đâu, chỉ đùa thôi, thằng này đánh chúng tôi trước.
Mẹ nó, thì ra thằn khốn này không nhìn thấy mình từ xe Ngô Thiên Bảo ra, Trương Khác khẽ nhấc chân lên, đạp thẳng vào sống mũi hắn.
- Á.
Tên thanh niên rú lên như heo chọc tiết, đoán chừng gẫy mũi rồi.
Ngô Thiên Bảo rùng mình, thằng nhóc này ra tay thật tàn độc.
Hôm nay không để lại trong lòng đám súc sinh này sợ hãi không thể xòa mờ thì sau này sẽ có họa, Trương Khác co chân đá vào bụng dưới hắn thêm phát nữa, làm hắn đau không thốt lên được tiếng nào, người cong lại như con tôm.
Tiếp đó Trương Khác đi tới bên tên thanh niên bị Ngô Thiên Bảo đá ngã, gằn giọng:
- Lần trước tao nhìn thấy cái tay này đây...
Chân đạp xuống không chút thương tiếc, ở xa cũng nghe thấy tiếng xương gãy.
- Tiểu Khác.
Trương Tri Phi không biết Trương Khác và cô gái bị trêu ghẹo kia có quan hệ gì, xong xem chừng là không phải thường, sợ cháu giận mất khôn, lên tiếng nhắc.