Quan Lộ Thương Đồ
Chương 92 : Sử dụng nhà máy cũ
Ngày đăng: 00:05 22/04/20
Trương Khác đạp thêm một cái vào đùi tên thanh niên kia, nghe hắn gào thảm thiết mới chịu thôi, quay sang muốn đỡ Trần Phi Dung dậy.
Trần Phi Dung thấy giày Trương Khác dính máu, người rụt lại đằng sau, khi được y đỡ dậy người không ngừng run lẩy bẩy.
Trương Khác cười khổ không thôi, y muốn cho ba tên lưu manh này một bài học nhớ đời, nên mới ra tay tàn nhẫn như thế, không ngờ làm Trần Phi Dung hoảng sợ. Mà cũng chẳng trách được, nếu mình ở tuổi này chắc cũng hết hồn hết vía.
Giúp Trần Phi Dung dựng xe lên, Trương Khác đi tới trước mặt tên thanh niên bị dẫm gãy mũi, máu đang không ngừng tuôn ra kia, vỗ mặt hắn:
- Hôm nay tao phế ba đứa chúng mày, xem như là trừ ác, bọn mày nếu muốn trà đũa, cứ tới Nhất Trung tìm Trương Khác.
- Bảo gia, chúng tôi không làm gì thật mà, chỉ đùa với cô bé kia thôi.
Tên đó như muốn bật khóc:
- Nó đánh trước...
Ngô Thiên Bảo thấy mất mặt lắm, không phải là vì ba tên này làm chuyện khốn nạn, mà vì tên thanh niên kia kia đã gọi mình, Trương Khác càng đánh tàn nhẫn hơn, đứng im đó không nói một lời, mặt lúc đỏ lúc trắng rất đáng sợ.
Trương Khác chẳng bận tâm nói với chú:
- Chú giúp cháu gọi điện cho khoa trưởng Diêm, cháu nghĩ mấy thằng súc sinh này chưa được biết mặt cục trưởng cục công an đâu.
- Trương Khác.
Ngô Thiên Bảo thấy y không giống có vẻ dọa dẫm, nếu gọi họ Diêm kia tới, thêm vào quan hệ của Trương Tri Hành, Trương Tri Phi, ba tên kia thế nào cũng sống dở chết dở. Ông ta với bọn chúng có chút giao tình, vội nói:
- Chuyện cứ bỏ qua đi, tôi thấy cô bé kia cũng không sao, cần gì phải làm lớn lên?
- Giám đốc Ngô, không phải là tôi không nể mặt ông, nhưng cô ấy là bạn học của tôi.
Trương Khác chỉ vào Trần Phi Dung, mặt mày hung hăng nói:
- Trương Khác này không chịu được...
Ngô Thiên Bảo mặt tái đi, Trương Khác cố ý để ông ta hiểu lầm "bạn học" ám chỉ quan hệ khác, thế thì tính chất sự việc trở nên ác liệt rồi. Ngô Thiên Bảo túm lấy cổ áo tên thanh niên bị Trương Tri Phi khống chế, vung tay tát:
- Thằng chó chết, cái tay nào không sạch sẽ thì thò ra đây.
Cái tát rất mạnh làm tên thanh niên kia hộc máu mồm, không dám lau, mặt như đưa dám nói:
- Thế cũng chỉ có hai ba mẫu thôi.
Trương Khác bĩu môi chỉ vào bên cạnh:
- Nhà máy giấy có hơn 60 mẫu đất, không biết mở được bảo nhiêu quán ăn.
- Đúng.
Ngô Thiên Bảo tỉnh ngộ vỗ đầu:
- Quả nhiên là ý hay, địa điểm hay! Nhà máy giấy đóng cửa, nhà xưởng phải cho thuê, phá vỡ tưởng bao đi, nhà xưởng phía ngoài cùng có thể sửa thành nhà hàng, văn phòng làm việc có thể sửa thành nhà trọ. Tri Phi, giờ tôi thực sự hâm mộ anh có cháu giói như vậy đấy.
- Giám đốc Ngô nếu thực sự muốn thuê, tôi có thể lập tức liên hệ giúp ông.
Trương Khác bình thản nói.
- Đương nhiên là thật rồi.
Ngô Thiên Bảo mừng rỡ nói:
- Chỗ này cũng gần Nhất Trung, nếu cậu giúp tôi dàn xếp việc này, lúc nào hứng thú đi trượt băng, nhảy nhót gì đó, ăn tối qua chỗ tôi, ít nhất sẽ rẻ hơn nhà hàng Tây Thành một chút.
Trương Khác chỉ cười:
- Chú, cho cháu mượn cái điện thoại uỵch của chú đi.
Trương Tri Phi đỏ mặt, đưa "cục gạch" cho Trương Khác, nhớ lời y noi vào mùa hè, nghĩ:" Cục gạch đúng là sắp bị đào thải rồi."
Nhìn Trương Khác gọi điện thoại, Ngô Thiên Bảo vẫn nửa tin nửa ngờ. Trương Tri Phi thì biết, Hải Dụ đứng sau toàn bộ sự kiện này, nếu nhà máy đem cho thuê, Trương Khác sẽ có tiếng nói.
Trương Khác gọi điện cho Tương Vi, cô đang ở Tân Hải Thông, Chu Phục vừa lúc đang ở nhà máy cú.
Trương Khác bảo Ngô Thiên Bảo lái xe quay về cổng lớn nhà máy, Chu Phụ đang từ trên cầu thang đi nhanh tới.
Chu Phục nhìn thấy Trương Khác thì đầu ra ngoài cửa xe, vội nói bảo vệ mở rộng cửa. Ông ta đi ra đón:
- Tôi vừa nhận được điện thoại của Tương Vi, cô ấy sẽ tới trong vòng 10 phút, hay là chúng ta vào văn phòng ngồi một chút.