Quan Lộ Thương Đồ
Chương 949 : Biến cố đột ngột
Ngày đăng: 00:13 22/04/20
Nhìn thấy một đôi nam nữ nắm tay nhau lên núi, nhìn bóng lưng giống Tịch Nhược Lâm và Mông Nhạc, Trương Khác không muốn quấy rầy hai bọn họ, Trần Phi Dung cũng thế.
Đột nhiên Trương Khác cười nói:
- Cẩm Hồ tài trợ cho trường làm công trình chiếu sáng núi Hợp Hoan, Mông Nhạc miệng không nói gì, nhưng trong bụng nhất định chửi Cẩm Hồ lắm chuyện.
Trần Phi Dung cũng biết cái tên núi Hợp Hoan do đâu mà có, đôi lứa rơi vào biển tình chỉ muốn trốn vào những chỗ càng tối càng tốt, ngọn núi này có thêm ánh đèn rực rỡ sẽ làm cảnh sắc ban đêm trong trường càng thêm mê người, nhưng chắc chắn không được đôi nam nữ yêu nhau thích gì.
Trần Phi Dung mặt đỏ hồng, vờ như không hiểu ý Trương Khác, chẳng đáp lời y.
Trương Khác cười tủm tỉm, y chỉ không muốn trên núi Hợp Hoan có chuyện cưỡng bức gì đó xảy ra, cũng không muốn hội sinh viên ban đêm rảnh rỗi tới rình mò phá đám những đôi uyên ương, thôi thì cứ để những đôi tình lữ đó oán hận vậy.
Trần Phi Dung ăn mặc có hơi phong phanh, cảm thấy lành lạnh, nhưng cô tuyệt đối không muốn Trương Khác cởi áo khoác ra khoác lên cho mình, giống như có một giới tuyến rõ ràng vạch ra giữa hai người, những ngày Trương Khác ở Kiến Nghiệp, có thể cùng y đọc sách trong thư viện, buổi tối để y đưa về KTX là đủ rồi, cô không cho mình có suy nghĩ xa hơn, tuyệt đối không, dù chỉ là trong ý nghĩ.
Đi tới sân tennis trước KTX, còn có rất nhiều người đang chơi, Trần Phi Dung vừa mới xuất hiện, tức thì có anh chàng ngơ ngẩn bị bóng tennis đập vào mặt.
Đúng lúc có hai cô bạn cùng phòng trở về, Trần Phi Dung vẫy tay tạm biệt Trương Khác, định cùng hai cô bạn vào KTX, nhưng Trương Khác vừa quay đi, hai cô bạn một trái một phải kẹp tay Trần Phi Dung quay lại, ngây ngất nhìn bóng lưng cao gầy của Trương Khác:
- Anh ấy ngày nào cũng đưa bạn về, sao cả hai chẳng có tiến triển gì vậy? Nhìn bóng lưng anh ấy thôi cũng thật đẹp, suốt ngày hai người quấn lấy nhau, bạn không thấy thèm à?
- Nói lung tung, bọn mình là bạn, không có chuyện bậy ba như các bạn nghĩ đâu, bọn mình chỉ cùng đọc sách trong thư viện thôi.
Trần Phi Dung kéo hai cô bạn đi, nếu để Trương Khác nhìn thấy bộ dạng mê trai của họ thì thật xấu hổ.
- Bạn cho rằng trên thế giới này có quan hệ bạn bè khác giới thuần khiết sao?
Một cô bạn nói rất nghiêm túc, còn bẹo má Trần Phi Dung:
- Bạn xinh đẹp thế này đến mình còn muốn cắn một cái.
- Còn chưa thôi à? Đầu óc các bạn đều xấu xa cho nên mới thế.
- Tôi thì làm được cái gì, nếu như làm thế này có hiệu quả thì các người đi tìm thẩm phán ấy...
Y vừa nói vừa thầm tính thời gian, nghĩ xem nếu quá ba phút không ai tới có nên đuổi việc hết đám vệ sĩ không, còn cổ phần khích lệ Phó Tuấn và Mã Hải Long năm nay cũng bỏ hết.
- Cái gì tao cũng làm được, mày đừng ép tao.
Đường Trung tiến lên một bước tóm lấy cổ áo Trương Khác, miệng nồng nặc mùi rượu.
Trương Khác quay đầu đi:
- Mày muốn tao làm cái gì?
- Để lại cho ba tao chú tao một mạng, coi như chuyện hôm nay chưa bao giờ xảy ra.
Đường Trung ngây thơ nói:
- Nếu không làm ma tao cũng không tha cho mày.
- Có người tới đấy.
Một tên canh gác ở xa áp giọng xuống cảnh báo bên này.
Trương Khác vừa định nhìn thì cằm bị tên bên trái bóp lấy, hông bị mũi dao lạnh lẽo dí vào.
- Không được hô, hô lên tao đâm chết mày.
Tên bên phải lạnh lùng uy hiếp.
Nghe thấy tiếng giày cao gót quen thuộc từ hướng cổng trường truyền tới, Trương Khác biết ngay là Địch Đan Thanh, chắc cô vừa từ trung tâm nghiên cứu kinh tế Cẩm Hồ về.