Quan Lộ Thương Đồ
Chương 950 : Có những điều chẳng thể dự phòng được
Ngày đăng: 00:13 22/04/20
Từ trường đi qua đây về chung cư Thanh Niên chỉ cần hơn mười phút, Địch Đan Thanh thích không khí sân trường ban đêm, cũng có lẽ vì trong tiềm thức mong đợi đi qua sân trường có thể vô tình gặp Trương Khác, nhưng thường ngày lại tìm mọi cách tránh giáp mặt y, hết sức mâu thuẫn.
Trương Khác nghĩ Địch Đan Thanh hẳn là phải biết xử trí cục diện này ra sao, nhưng Trương Khác không thấy Địch Đan Thanh vừa nhìn thấy con dao dí vào hông y thì đã hoảng loạn rồi.
Địch Đan Thanh vừa dừng chân lại, Đường Trung đã hung hăng đi tới rít lên:
- Đừng rước chuyện vào thân, xéo đi.
- Tôi bị trẹo chân, cậu bảo tôi đi làm sao được?
Địch Đan Thanh cố ép mình không nhìn Trương Khác, tập tà tập tễnh đi qua bên đường, nhíu mày như nhịn đau, đặt mông lên vỉa hè, hoàn toàn không chú ý tới dáng vẻ thục nữ, cúi người xoa cổ chân tựa hồ đau thật, tim đập như trống trận, nhưng cố trấn áp sợ hãi trào dâng trong lòng, liếc nhìn Đường Trung một cái tựa hờn tựa trách, kéo ống quần lên, lộ ra bàn chân sáng bóng:
- Cậu nói xem tôi đi thế nào đây?
Lại quay đầu nhìn đám Trương Khác, ra vẻ ngây thơ hỏi:
- Các cậu làm gì đấy, đánh nhau à? Có gì mà không xem được?
Tên thanh niên khống chế Trương Khác nghe tuyệt sắc mỹ nữ hỏi thế, bất giác định thu dao lại, có điều hắn chưa ngốc đến thế, chỉ hơi thu lại một chút, lấy người che đi, không để Địch Đan Thanh nhìn thấy con dao mà thôi.
Tên còn lại chưa nhận ra được tình thế, từ góc độ của hắn vừa vặn nhìn thấy khe vú Địch Đan Thanh khu cúi xuống bóp chân, nhưng trời tối, nhìn không rõ lắm, không nhịn được muốn đi tới một bước nhìn kỹ hơn.
Còn định giơ chân đá, may đám Phó Tuấn giữ lại, có người tới định băng bó vết thương cho y bị đẩy văng ra, chỉ tự tay ấn vết thương bàn tay, theo cáng lên xe cấp cứu, thầm cầu nguyện cho Địch Đan Thanh, không để ý tới việc gì khác.
Tới bệnh viện, trân trân nhìn theo Địch Đan Thanh không rõ sống chết đẩy vào phòng cấp cứu, đầu óc Trương Khác mới khôi phục một chút, ngồi ngoài phòng cấp cứu, mắt lạnh lùng nhìn Phó Tuấn chằm chằm như muốn ăn tươi nuốt sống hắn, bác sĩ ở bên cạnh lấy kim khâu lòng bay gần như bị đâm xuyên qua của y, chẳng cảm thấy đau chút nào.
Phó Tuấn rất đau đầu, Trương Khác đang trong cơn thịnh nộ, hắn chẳng thể giải thích cho mình.
Sau khi Trương Khác truyền tín hiệu, bên phía bọn họ lập tức hành động, hai bảo vệ ở phòng bảo vệ tới hiện trường trước tiên, nhưng Trương Khác đã bị khống chế, thậm chí không thể tới gần làm kinh động đám Đường Trung.
Phó Tuấn cách hiện trường hơi xa, hắn và hai vệ sĩ dùng tốc độ nhanh nhất tới nơi, vốn có kế hoạch khống chế cục diện, nhưng không ai tính được phản ứng của Địch Đan Thanh, vì giúp Trương Khác thoát hiểm mà liều mạng, khiến đám Phó Tuấn loạn thế trận.
Hai bảo vệ tới trước tiên một người ở lại trông chừng Trương Khác, Địch Đan Thanh và gọi xe cứu hộ, một người đuổi theo đám hành hung, Phó Tuấn tới muộn hơn một phút, cuối cùng chỉ bắt được bốn tên, một tên chạy thoát.
Bị ánh mắt lạnh buốt của Trương Khác nhìn vào, làm Phó Tuấn cảm thấy mình phạm sai lầm lớn, gian nan báo cáo:
- Bắt được bốn tên, một trong đó bị phế, một tên bỏ chạy, hiện đã giao cho cảnh sát.
Trương Khác cố áp lửa giận trong lòng xuống, liên tục bảo bản thân phải bình tĩnh, không được trút giận lên người khác, quay đầu sang một bên, chẳng đáp lời Phó Tuấn.
Đám Đỗ Phi, Tôn Tĩnh Mông cũng tới rất nhanh, Trương Khác cứ ngồi im không nói không rằng, mắt nhìn phòng cấp cứu không chớp.