[Dịch]Quan Lộ Trầm Luân

Chương 147 : Mấy cái hôn

Ngày đăng: 20:29 09/03/21

Diệp Tử Thanh chỉ thấy trong đầu trống rỗng. Cô mở to đôi mắt đẹp, ngây dại để mặc hắn ôm cô, để mặc nụ hôn nóng bỏng mang hơi thở của người đàn ông quấn chặt lấy đôi môi như những cánh hoa thơm ngát mềm mại của cô. Ba giây, rồi lại năm giây! Cô tỉnh táo lại bắt đầu ra sức giãy dụa, hai tay phía sau lưng hắn không ngừng đấm đánh, đầu liều mạng mà vung vẩy chỉ muốn thoát khỏi đôi môi nóng bỏng của hắn. Lương Thần gắt gao mút mát đôi môi ngọt ngào của cô, hai tay dùng lực siết chặt, dường như muốn thân thể mềm mại đó hòa làm một với thân thể mình. Tiểu yêu tinh có sức hấp dẫn cực mạnh làm hắn mất đi sự khống chế đến phát cuồng. Đối với bất kì người đàn ông nào mà nói, có thể chinh phục cô, chiếm hữu cô đều vinh quang không gì sánh bằng. Mà bây giờ, báu vật đẹp đẽ đang bị hắn gói gọn trong lòng, ra sức hôn điên cuồng. Trước đây đã từng có vô số lần ảo tưởng, dường như đây là bước đầu có được sự thực hiện. Đột nhiên, môi hắn đau nhói, bất giác buông tay ra, bị cô vùng khỏi. Bốp! Một tiếng bạt tai vang dội vang lên trên mặt hắn. Theo tầm mắt, trên khuôn mặt như ngọc của cô chứa đầy sự xấu hổ, giận dữ vô hạn. Bộ ngực dưới lớp áo voan mỏng phập phồng dữ dội, phản ánh rất chân thật sự ngượng ngập rối loạn trong lòng cô. Tiểu yêu tinh này nhất định thuộc dòng cẩu. Chỉ nhìn vết máu dính trên môi cô là Lương Thần biết cái cắn của cô đã làm hắn bị thương. Trong đôi mắt Lương Thần ánh lên những tia thâm trầm. Không một lời, hắn đưa tay thô bạo kéo cô lại vào lòng, không màng sống chết hôn lên đôi môi cô. Diệp Tử Thanh không nể tình mà cho môi hắn thêm mấy vết thương. Cô lấy khuỷu tay vùng vẫy ra khỏi lồng ngực hắn, tay phải đưa lên, tát cho hắn thêm một bạt tai. Nhưng ngay sau đó cô lại bị hắn kéo vào lòng, đôi môi nóng bỏng vẫn còn dính vết máu càng hung hăng liếm láp đôi môi cô. Diệp Tử Thanh trong lòng chấn động mạnh. Lần đầu tiên cô đích thân lĩnh giáo sự hung tàn, cố chấp của hắn. Cô tin rằng, trừ phi cô cắn mất đôi môi hắn, bằng không người đàn ông giống như con sói dữ này cho dù thế nào cũng không buông tha. Hắn không giống với tên Lý Minh Dương bị một mũi tiêm dọa cho chạy mất dép! Càng quan trọng hơn, cô không ghét thậm chí có chút thích hắn, vì thế hắn có tư cách chiếm được nụ hôn của cô. Cánh tay kháng cự lồng ngực hắn dần trở nên bất lực. Nụ hôn nóng bỏng, mãnh liệt làm cô có cảm giác choáng ngập gần như ngạt thở. Cuối cùng cô tê liệt trong lòng người đàn ông cường tráng đó, dường như hoàn toàn mất hết sự kháng cự. Cùng với việc Diệp Tử Thanh không còn kháng cự, Lương Thần đột nhiên lại dừng động tác lại. Hắn rời khỏi đôi môi, đưa tay nâng nhẹ chiếc cằm mềm mại của cô, ánh mắt sáng rực nhìn kĩ đấng hồng nhan quyến rũ tột cùng này. Hai má như bạch ngọc đỏ ửng mê hoặc lòng người, đôi mắt hút hồn long lanh nước, đôi môi kiều diểm khép hờ theo hơi thở gấp gáp phả ra mùi thơm mát. - Hôn đủ rồi hả? Vậy tôi nổ máy! Giọng điệu êm ái của Diệp Tử Thanh dường như có chút run rẩy. Cô vừa dứt lời thì thấy hắn cúi thấp người, dịu dàng quấn chặt đôi môi cô. Đầu lưỡi nồng nhiệt cạy hàm răng cô, linh hoạt khám phá bên trong, sau đó quấn lấy của cô. Đó đích thực là nụ hôn kiểu Pháp, là phương thức thứ hai thể hiện sự thân mật không khoảng cách giữa các đôi tình nhân. Dưới lầu khu Hoa Sen, chiếc xe con đỏ của Diệp Tử Thanh dừng lại. Sau khi tắt máy, hai người họ không ai vội xuống xe. - Vết thương trên miệng anh nói thế nào? Diệp Tử Thanh nhìn vết thương trên môi hắn, thản nhiên nói. - Không cẩn thận va vào cánh cửa! Lương Thần bình tĩnh trả lời. - Ok! Diệp Tử Thanh chậm rãi gật đầu. Lí do này cũng chấp nhận được. Ngẫm nghĩ một chút, cô lại hỏi: - Quan hệ của hai chúng ta nói thế nào? - Chuyện xảy ra vừa rồi là một sai lầm! Lương Thần vẫn bình tĩnh như trước trả lời. Để ý thấy khóe mắt Diệp Tử Thanh đang đỏ lên, hắn không chút hoang mang bổ sung một câu: - Là sai lầm mà hôm nào anh cũng muốn mắc phải và chuẩn bị chết cũng không thay đổi được! - Đứng đắn chút đi! Diệp Tử Thanh oán hận liếc nhìn hắn, cố ý thở dài, rõ ràng là trêu chọc tình cảm của cô. - Anh thật sự là rất thích Thanh Oánh. Nhưng anh cũng phải thừa nhận, anh không kháng cự nổi sức hấp dẫn của em. Nói thật, em đã vượt xa so với tiêu chuẩn của cái đẹp, thuộc về loại mĩ nữ cực kì gây tai họa. Còn anh chỉ là một người đàn ông bình thường, vốn không có chút lực kháng cự nào với sự mê hoặc của em. Lương Thần chỉ phía thân dưới của mình, bất lực nói: - Trên thực tế, anh cũng thuộc loại động vật dùng nửa người để suy xét! - Anh đang trách em dụ dỗ anh hả? Diệp Tử Thanh miết bàn tay thon thả trắng như tuyết trên má hắn nói: - Bản cô nương trời sinh đã xinh đẹp, muốn tự do cho khêu gợi một chút cũng không được sao? Bản thân anh không kiềm chế nổi còn oán trách người khác. Anh đúng là đồ mặt dày! - Giống như vẻ khêu gợi sáng nay thì người bằng gỗ cũng bị em dụ dỗ sống lại! Lương Thần tức tối nói. - Sáng nay? Diệp Tử Thanh ngẩn người một chút, sau đó đỏ mặt gắt: - Anh còn dám nói nữa, rõ ràng là anh sờ soạng chân người ta! - Em không duỗi ra thì anh làm sao mà sờ soạng được? Lương Thần bĩu môi: - Hơn nữa so với những hành động sau đó của em thì việc anh sờ soạng chân em căn bản chẳng đáng gì! - Sau đó, sau đó thế nào? Diệp Tử Thanh không hiểu gì, kì lạ hỏi: - Sau đó em quay về bên Oánh Oánh ngủ mà. Hả! Miệng Lương Thần gần như có thể nhét được một quả trứng gà. Từ vẻ mặt của Diệp Tử Thanh, hắn thế nào cũng không nhìn ra vết tích của sự dối trá. Không phải Diệp Tử Thanh, vậy chỉ có thể là Diệp Thanh Oánh? Không, không đúng. Hắn nhớ rõ ràng, lúc hắn đi nhà vệ sinh còn vấp phải đùi Thanh Oánh. Vậy chứng tỏ, Diệp Thanh Oánh nằm ở chỗ khá xa hắn, xét về mặt khoảng cách, cô vốn không thể tới được thân dưới của hắn. Ôi, trời đất! Lẽ nào là…! Lương Thần không dám nghĩ tiếp. Hắn vỗ mạnh vào mặt mình, bắt buộc mình phải tỉnh táo lại. Haiz, không có chuyện gì hết. Có lẽ là người ta ngủ say đến mức hồ đồ tưởng hắn là chồng rồi. Nếu không thì là nằm mơ giẫm chân lên cây nấm. Như vậy cũng không có gì là to tát, hắn cũng chưa mất thân mà đối phương cũng không thất tiết, không thể coi là phạm điều cấm kỵ gì hết. - Anh sao vậy? Diệp Tử Thanh trên mặt có chút hoài nghi. Người lanh lợi như cô đã nhạy cảm phát giác được có gì đó không ổn. Theo giọng điệu hắn vừa nói, rõ ràng là sau khi cô quay sang bên Thanh Oánh ngủ lại xảy ra chuyện gì đó. Nếu không hắn không thể hùng hồn nói cô mê hoặc hắn. Còn kinh khủng hơn việc hắn sờ soạng chân cô, vậy có thể là gì? Hơn nữa chủ nhân của hành động đó là ai? Là Thanh Oánh sao? - Anh nói thật đi, sau đó đã xảy ra chuyện gì? Diệp Tử Thanh khuôn mặt trầm xuống, đưa tay túm cổ áo, kéo mặt hắn đối diện với mình, nheo mắt lại nhìn kĩ vẻ mặt của hắn. Sự việc thì ra là như vậy. Lương Thần nhầm rằng đôi chân lúc sáng đó là của Diệp Tử Thanh, vì vậy nhất thời mất bình tĩnh hôn dồn dập Diệp Tử Thanh. Bây giờ biết được chân tướng sự việc nhưng việc đã thành rồi, ôm đã ôm rồi, hôn cũng hôn rồi. Càng quan trọng hơn là hắn phải đối mặt với sự chất vấn nghiêm túc của tiểu yêu tinh. - Nếu anh không nói sự thật, em sẽ nói cho Oánh Oánh và dì biết chuyện cô Đình tỷ đó hôn anh và anh hôn cuồng nhiệt em. Nếu anh nói thật, em không những bảo đảm sẽ kín như bưng mà còn thưởng cho anh nữa đó! Tiểu yêu tinh ra đòn sát thủ, chọn thủ đoạn vừa đấm vừa xoa, vừa uy hiếp, vừa nhẹ nhàng cọ mũi vào mặt hắn, dịu dàng quyến rũ nói. - Em thật sự có thể bảo đảm sẽ kín như bưng chứ? Lương Thần hơi đau đầu hỏi. Hắn cũng biết tính tình của tiểu yêu tinh. Nếu hắn không làm theo thì rất có thể cô sẽ nói là làm, phơi bày hết những chuyện vừa xảy ra. - Diệp Tử Thanh em từ trước đến giờ đã nói là làm! Diệp Tử Thanh vênh khuôn mặt xinh đẹp, kiêu ngạo trả lời. Cuối cùng lại thêm một câu: - Nhưng, anh nhất định phải cam đoan lời anh nói là thật. Nếu không, hừm…! - Được rồi! Lương Thần thở dài, hắn định bụng nói sự thật. Chỉ có điều hắn không thể nói phán đoán của mình cho cô. Haiz, vậy để cô nghĩ đó là Thanh Oánh cũng được!