[Dịch]Quan Lộ Trầm Luân
Chương 148 : Bối cảnh của Phó bí thư Lý
Ngày đăng: 20:29 09/03/21
Sau khi nghe Lương Thần kể lại sự viêc sáng nay. Diệp Tử Thanh ngây người. Sau khi tỉnh lại, khuôn
mặt kiều diễm hiện lên vẻ phức tạp, giọng điệu không tự nhiên nói:
- Không ngờ rằng tiểu Oánh Oánh lại dám đùa như vậy. Cô dừng lại một chút, mắt nhìn chằm chằm Lương Thần nhắc nhở:
- Nói cho anh biết, chuyện này anh phải giữ kín trong bụng không được nói cho Oánh Oánh biết, nghe rõ chưa?
- Rõ rồi, rõ rồi!
Lương Thần giả bộ gật gật đầu nói:
- Anh sẽ không nói cho Oánh Oánh biết, có lẽ Oánh Oánh cũng uống quá chén rồi, nói không chừng cũng không nhớ được lúc đó mình đã làm gì!
Để ý đến vẻ mặt của cô gái, Lương Thần liền đoán đối phương nhất định là đoán ra được chủ nhân thực sự của đôi chân nhỏ đó là ai, sở dĩ đổ lên người Thanh Oánh là vì sợ hắn nảy sinh suy nghĩ khác, từ đó hạ thấp đi hình tượng của Vương Phỉ Hạm trong mắt của hắn. Diệp Tử Thanh cố ý giữ gìn hình ảnh của Vương Phỉ Phạm. Suy cho cùng, với quan hệ của Vương Phỉ Phạm với hắn thì loại sự việc chỉ xảy ra giữa những cặp tình nhân như vậy thật là xấu hổ! Cho nên lúc này hắn rất hiểu dụng tâm của cô, đương nhiên đó cũng chính là điều mà hắn hi vọng.
Một nam một nữ mang ý nghĩ xấu, ai cũng đều hiểu rõ nhưng giả bộ hồ đồ. Cuối cùng sau khi bình tĩnh trở lại, lúc này mới xuống xe trở về nhà.
Nhìn thấy Lương Thần và Diệp Tử Thanh trở về, Diệp Thanh Oánh đang ngồi trên ghế sô pha ở phòng khách lộ ra vẻ vui mừng, vẫy vẫy tay với hai người, sau đó cầm một quả táo bắt đầu gọt vỏ.
Ngồi bên cạnh Diệp Thanh Oánh, nhìn động tác của đôi tay ngọc ngà khéo léo, Lương Thần lại nhớ đến lúc ban đầu mình nằm ở bệnh viện huyện Tây Phong, cô gọt hoa quả hắn.
Đôi tay ngọc ngà khéo léo của cô, chính là đôi tay hoàn mỹ nhất mà hắn từng thấy từ trước đến nay.
- Tiểu Lương, lần này đi có thu hoạch được gì không?
Vương Phỉ Hạm dường như vừa mới tắm rửa xong, đầu còn lấm thấm ướt, vầng trán xinh xắn càng trở đẹp hơn bỏ đi nét lạnh lùng của bà. Giây phút này bà càng hiện lên sáng rực hấp dẫn hơn nữa. Trong cử chỉ chứa đựng một sự hấp dẫn tuyệt đẹp của sự thành thục. Câu hỏi của bà cũng rất khéo léo. Rõ ràng là muốn hỏi Lương Thần và Phó bí thư Lý nói chuyện gì, nhưng trong giọng điệu lại chứa đựng một sự quan tâm đến Lương Thân khiến người ta nghe không phản cảm.
- Phó bí thư Lý khiến cháu kiên nhẫn chờ đợi! Ông ta dự định thông qua tác dụng lớn mạnh của tin tức dư luận, ép buộc Đằng gia đi vào khuôn phép, từ đó vụ án được phán quyết một cách công bằng.
Lương Thần cũng không giấu diếm đem sự thực nói cho người con phụ nữ thành thục xinh đẹp đối diện. Vẻ mặt của hắn không có vẻ gì khác thường, nhưng trong lòng lại không dấu nổi sự phiền muộn. Từ trước tới giờ, hắn chưa bao giờ cho rằng Vương Phỉ Phạm là loại phụ nữ có tác phong tùy tiện, nhưng cảnh tượng lúc rạng sáng kia, đối với hắn mà nói chính là một điều bí ẩn, hắn thực sự không nghĩ ra rốt cuộc là nguyên nhân vì sao mà khiến cho đối phương làm ra một hành vi phóng đãng đến như vậy.
- Nói như vậy, vụ án hẳn là không có vấn đề gì? Diệp Thanh Oánh vẻ mặt vui vẻ, đem táo vừa gọt xong đưa cho Lương Thần, nhưng lại khiến cho Tử Thanh thở dài nói:
- Ay, chị vẫn cứ tưởng rằng quả táo này là gọt cho chị chứ? Xem ra, ở trong lòng tiểu Oánh Oánh chị đã không còn là người quan trọng nhất rồi.
- Chị à, để em lại gọt cho chị.
Diệp Thanh Oánh giọng ngượng ngùng nói, sau đó với tay muốn cầm quả táo thứ hai.
- Khỏi cần phiền toái như vậy!
Lương Thần ngăn lại, hắn bổ quả táo vừa gọt xong làm hai, rồi làm bốn, bản thân cầm lấy một miếng, còn ba miếng kia chia cho Diệp Tử Thanh, Diệp Thanh Oánh và Vương Phỉ Hạm. cười nói:
- Ai cũng đều có phần!
Diệp Tử Thanh nhìn Lương Thần bằng ánh mắt rất phức tạp, đây tuy rằng chỉ là một chi tiết rất nhỏ, nhưng theo một phương diện khác cũng có thể nhìn ra phong cách làm việc của đàn ông. Dường như sức độc chiếm rất mạnh, nhưng đối với người có quan hệ thân thiết thì lại không ngần ngại đem những gì tốt đẹp mình có được chia xẻ cùng mọi người.
Diệp Thanh Oánh ngượng ngùng nhìn Lương Thần một cái, nhìn ra được cô vô cùng thích sự săn sóc cẩn thận của người đàn ông này. Vương Phỉ Hạm cũng mỉm cười nhận lấy miếng táo kia, trước kia cảm thấy hắn chướng mắt, nhưng bây giờ bà lại cảm thấy người đàn ông trẻ này dường như bất kể làm việc gì cũng đều khiến bà cảm thấy hài lòng.
- Phó bí thư Lý nếu như đã nói như vậy thì căn bản sẽ không có vấn đề gì.
Vương Phỉ Hạm cắn một miếng táo, gật đầu nói:
- Mặc dù tôi không hiểu biết lắm về tình hình trong tỉnh, nhưng vẫn biết rằng nếu thật muốn đấu thì Đằng gia tuyệt đối không đấu lại được Phó bí thư Lý.
- Mẹ, làm sao mẹ biết?
Diệp Thanh Oánh cảm thấy kỳ lạ hỏi. Thực ra không chỉ có Thanh Oánh mà Lương Thần và Diệp Tử Thanh cũng cảm thấy kỳ lạ, Vương Phỉ Hạm tuy rằng cũng được coi là một nhân vật nổi tiếng trong giới thương gia ở Liêu Dương, nhưng so với một trong mười doanh nghiệp lớn nhất cả nước, Chủ tịch tập đoàn Thành Tín Đinh Đạt Hoa, thì vẫn có một khoảng cách rất xa, bình thường tuy rằng cũng có thể tiếp xúc với quan trường, nhưng có lẽ giới hạn cao nhất chỉ là tới quan chức cấp thành phố.
- Phó bí thư Lý cũng là người của Lý gia ở Bắc Kinh.
Vương Phỉ Hạm nhìn lên khoảng không, trên dung nhan tươi đẹp xuất hiện vẻ phức tạp lạ thường. Có thể biết được về Lý Thư Hãn chính là bởi vì quan hệ với Lâm Tử Hiên. Chỉ có điều nguyên nhân này bà không thể nói ra.
- Lý gia ở Bắc Kinh!
Lương Thần, Diệp Thanh Oánh vẻ mặt đều lộ vẻ mơ hồ, nhưng Diệp Tử Thanh lập tức biết rằng, Lý Minh Dương, kẻ vừa mới giằng co với cô lúc trước, chính là một chi nhánh trực hệ của Lý gia ở Bắc Kinh.
- Không biết đến Lý gia ở Bắc Kinh, thế thì khẳng định cũng không nghe đến “ nhất Liên nhất Diệp ngoại gia tam mộc” rồi?
Khuôn mặt của Vương Phỉ Phạm hàm chứa nụ cười, nhìn một nam và hai nữ đang ngơ ngác không hiểu ra sao.
- Không.
Lương Thần lắc đầu, hoàn toàn bị thu hút bởi người phụ nữ xinh đẹp này, vội vàng nói:
- Cô à, cô có thể nói tỷ mỉ hơn một chút đi?
Đối với những thế tộc đại gia ở Bắc Kinh hắn cảm thấy vô cùng hiếu kỳ.
- Cái này thực chất cũng chẳng phải là bí mật gì.
Vương Phỉ Hạm nhìn vẻ mặt khẩn thiết của Lương Thần mỉm cười nói:
- “Nhất liên” chính là Liên gia. Nhân vật đại biểu này khẳng định các con không xa lạ, Tổng bí thư, chủ tịch nước, Chủ tịch Quân ủy Liên Đông Dương. “Nhất Diệp” là chỉ Diệp gia, nhân vật đại biểu là vị khai quốc nguyên thần gần trăm tuổi, truyền kỳ bất thế quân thần Diệp lão, còn về “tam mộc” là chỉ Lâm gia, Lý gia và Lương gia. Người kiệt xuất nhất Lâm gia bây giờ chính là Thủ tướng Quốc vụ viện đương nhiệm Lâm Vân Sinh.
Nói đến đây, Vương Phỉ Hạm thở một hơi dài. Vị Thủ tướng Lâm đó chính là cha của Lâm Tử Hiên. Vừa nghĩ đến Lâm Tử Hiên, một cậu ấm được nuông chiều từ nhỏ, vì mình mà biến thành bộ dạng như ngày hôm nay, bà cảm thấy trong lòng áy náy vô cùng. Lâm Tử Hiên biến đổi đi nữa, điên cuồng đi nữa, suy cho cùng nguyên nhân cũng chính là do một tay mình tạo thành? Giống như những gì mình nói, bất luận hắn bắt mình làm gì đều không quá đáng!
Vậy vì sao lại gọi là “tam mộc” ? Lương Thần ngẫm nghĩ một chút, ngay lập tức liền hiểu ra, Lâm, Lý, Lương trong tên của ba họ này đều có chữ “ mộc” .
- Phó bí thư Lý là một trong nhưng nhân vật đại biểu kiệt xuất của Lý gia đời thứ hai. Còn phó chủ tịch ủy ban nhân dân thành phố Đằng nghe đâu ở Bắc Kinh cũng có một vài hậu thuẫn, nhưng so với Lý gia thì không đáng nhắc tới!
Vương Phỉ Hạm nói thẳng, sau đó còn cười với Lương Thần:
- Vấn còn một vị Bí thư Lương của thành phố Long Nguyên rất khen ngợi cậu, ông ta chính là người của Lương gia ở Bắc Kinh.
- Mỗi người đều có một đại laiịch.
Lương Thần không kìm nổi sự cảm thán, nhưng sau đó không quên nịnh nọt một câu nói:
- Cô à, cô biết thật là nhiều.
- Cô cũng chỉ là nghe người khác nói.
Vương Phỉ Hạm mỉm cười, ánh mắt nhìn lướt qua môi của Lương Thần một cái, vẻ mặt thản nhiên hỏi:
- Lương, miệng cháu làm sao vậy?
- Đến nhà Phó bí thư Lý, vội vã quá, không cẩn thận nên va vào cánh cửa!
Lương Thần sớm đã có tâm lý chuẩn bị vẻ mặt lộ ra vẻ thẹn thùng, trình độ diễn xuất ngang hàng diễn viên chuyên nghiệp, làm cho yêu tinh màu tím bên cạnh hung hăng lườm hắn một cái.
- Có cần bôi thuốc không?
Diệp Thanh Oánh dịu dàng hỏi. Lúc nói chuyện cô cũng để ý miệng của người đàn ông hình như bị thương, nhưng hắn luôn chú ý nghe mẹ giảng giải về thế gia Bắc Kinh, cho nên cô không tiện hỏi.
- Là vết thương nhỏ, không có vấn đề gì!
Lương Thần rất cảm kích mỉm cười nói. Trong lòng có chút e thẹn, hắn giữ gìn nụ hôn đầu hơn hai mươi năm vẫn chưa kịp dâng tặng cho đối phương, đến là dễ dãi cho tiểu yêu tinh! Nữ sai nam sai nếu không phải một lòng cho rằng là tiểu yêu tinh dùng chân chọc ghẹo mình, thì mình làm sao có thể không kiềm chế nổi chứ?
Diệp Tử Thanh nhìn dường như hai người đang nhu tình mật ý, ánh mắt có chút mơ hồ, trên gương mặt quyến rũ lộ ra chút hàm ý sâu xa mà rành mạch, Vẻ mặt này bị Vương Phỉ Hạm nhìn ra, trong lòng bà âm thầm chấn động. Trước kia bà trăm phương nghìn kế chia rẽ Lương Thần và con gái, cho nên mới tìm Tử Thanh ra tay giúp đỡ, nhưng bây giờ suy nghĩ của bà đã thay đổi suy nghĩ, nhưng lại chưa kịp thông báo cho Tử Thanh đừng quyến rũ Lương Thần nữa.
Nhìn vết thương trên miệng Lương Thần, liên tưởng đến vẻ mặt biểu hiện của Diệp Tử Thanh, Vương Phỉ Hạm nhạy cảm cảm nhận được giữa hai người nhất định đã xảy ra chuyện gì rồi.
- Cô à, cháu nghe người ta nói. Bí thư tỉnh ủy Giang sắp bị điều đi rồi, Chủ tịch tỉnh Cao sẽ tiếp nhận vị trí của Bí thư Giang, còn Phó chủ tịch tỉnh Đằng sẽ thành Chủ tịch tỉnh mới, Phó bí thư Lý có khả năng bị điều đến tỉnh Giang Nam nhận chức Chủ tịch tỉnh.
Lương Thần đem thông tin nghe được từ chi đội trưởng Thân Lỗi nói ra. Những chuyện mà Vương Phỉ Hạm biết được quả không ít, có lẽ có thể biết một vài thông tin trong đó.
- Điều này, ta cũng không rõ lắm!
Vương Phỉ Hạm lắc đầu, kinh ngạc nói:
- Tiểu Lương cháu nghe được thông tin này từ đâu?
- Chi đội trưởng của chúng cháu nói cho cháu biết.
Lương Thần thở dài nói:
- Tin đồn này nếu trở thành sự thực, cháu ngoài việc phải cuốn gói ra, không còn con đường nào khác để đi. Cô à, đến lúc đó cần phải cầu cứu sự khoan dung của cô, đừng ghét bỏ kẻ xui xẻo đường quan trường như cháu!
- Xích!
Vương Phỉ Hạm không kìm nổi cười ra tiếng, Diệp Thanh Oánh và Diệp Tử Thanh cũng bật cười.
- Yên tâm. Cô không vô tình như con tưởng tượng vậy đâu!
Nhìn Lương Thần giả bộ đáng thương che miệng bật cười nói:
- Có điều cô cũng nhắc với cháu một câu, quan trường nếu không lăn lộn nổi nữa, thì phải nghe theo sự sắp xếp của cô, được không?
- Được ạ!
Nhìn nụ cười yếu mềm của mỹ phụ nhân, Lương Thần gật gật đầu.