[Dịch]Quan Lộ Trầm Luân
Chương 150 : Tình địch (1)
Ngày đăng: 20:29 09/03/21
Sau khi, Lâm Tử Hiên hai mươi bảy tuổi về nước. Hắn lúc này chí đã hả, một trong những người sáng lập công ty trách nhiệm hữu hạn đầu tư tài chính San Huấn. Hắn cùng mấy người bạn làm ăn trải qua gần ba năm ra sức làm, đã gặt hái được thành tựu đáng mừng, là một người tinh anh trong giới kinh doanh trẻ, tướng mạo khí chất, gia thế và tiền đồ đều có sức hấp mạnh mẽ đối với những cô gái bên cạnh, lão tiền bối của giới tài chính, đại cá sấu giới đầu tư nổi tiếng Bối Văn Thác thậm chí còn muốn đem con gái gả cho hắn, nhưng bị hắn cự tuyệt!
Nhưng hắn nằm mơ cũng không ngờ được rằng, trong lúc hắn trong tâm trạng nôn nóng như lửa đốt trở về nhà, thì thứ chờ đợi hắn lại là tin dữ như sét đánh giữa bầu trời quang xanh, Vương Phỉ Hạm đã gả cho Diệp Tử Ngang từ ba năm trước và đã cùng Diệp Tử Ngang rời Giang Nam từ năm trước.
Đọc phong thư mà Vương Phỉ Hạm để lại. Lâm Tử Hiên không chấp nhận nổi sự thực này nên bị lâm vào trạng thái điên cuồng cực độ. Hắn bất chấp khuyên can của cha mẹ và anh, dựa vào sức lực của mình để tìm kiếm Vương Phỉ Hạm và Diệp Tử Ngang. Nhưng cả một nước to lớn như vậy, muốn tìm hai người thì quả là như mò kim đáy bể. Hai tháng sau, hắn mang theo sự oán hận với cha mẹ chuyển ra khỏi nhà, hắn vừa tiếp tục làm việc, vừa phái người tìm kiếm khắp nơi tung tích của hai người.
Thoắt một cái, hơn mười năm vội vã trôi qua, Lâm Tử Hiên chưa hề quay về nhà đến một lần, cũng chưa từng thử bắt đầu một tình yêu mới, công ty của hắn và nhóm bạn đang không ngừng lớn mạnh. Tài sản ban đầu chỉ là một công ty nhỏ mấy trăm vạn, đã dần dần có một quy mô to lớn. Chính tại mùa đông năm đó. Lâm Tử Hiên tới thị sát tại một cơ sở công ty ở Liêu Dương, trong buổi tiệc tổ được chức vào buổi tối ngày hôm đó, hắn đã phát hiện được Diệp Tử Ngang mà hơn mười năm nay khó khăn tìm kiếm nhưng chưa có kết quả.
Diệp Tử Ngang thẹn trong lòng bỏ chạy, nhưng Lâm Tử Hiên mắt long lên khi gặp mặt kẻ thù hiển nhiên đuổi theo đến cùng. Hai người lái xe một trước một sau, trên một ngã tư đường thắng lợi đã gặp phải tai nạn giao thông, xe con của Diệp Tử Ngang đụng phải chiếc xe chở hàng lớn còn Lâm Tử Hiên cũng không thắng kịp mà đụng theo sau đó.
Diệp Tử Ngang chết ngay tại chỗ, còn Lâm Tư Hiên trọng thương hôn mê bất tỉnh, được người đưa đến bệnh viện cấp cứu, nằm trên dường bệnh đến tám năm.
Vương Phỉ Hạm dường như đang nói mê kể lại chuyện cũ năm đó, sau đó không kìm nổi nước mắt rơi đầy trên má nói:
- Mọi kết cục hôm nay đều là do dì mà ra, lúc đó dì đã không giữ chịu được thử thách của tình cảm, phản bội Lâm Tử Hiên, chẳng những hại mình còn hại cả cha con và Lâm Tử Hiên. Cho nên, dù hắn có làm gì quá đáng đi chăng nữa, dì cũng không có quyền oán hận hắn, hoàn toàn là trừng phạt dì đúng người đúng tội.
Nét mặt Diệp Tử Thanh lộ ra vẻ phức tạp. Nghe dì kể chuyện yêu hận tình cửu năm xưa, khiến sự ác cảm của cô với Lâm Tử Hiên hạ xuống thấp nhất. Nói cho cùng bố và dì cũng có lỗi với người ta trước, đồng thời cô cũng không khỏi cảm động trước sự si tình của Lâm Tử Hiên. Im lặng một lúc lâu, cô bỗng nhiên cúi đầu hỏi một câu:
- Dì à, dì rốt cuộc yêu ai? Cha con hay là Lâm Tử Hiên?
- Ta cũng không biết.
Vương Phỉ Hạm đôi mắt đẹp lộ ra vẻ mơ màng. Bà chậm rãi lăc đầu nói:
- Dì luôn luôn cho rằng dì yêu Lâm Tử Hiên hơn cha con, nhưng đối diện với sự mạnh mẽ của cha con, ta lại không gạt nổi ý niệm trong đầu!
Dừng một lúc, giọng bà tự giễu nói:
- Dì là người đàn bà tham lam. Vừa muốn có được tình cảm dịu dàng mềm mại của Lâm Tử Hiên, lại vừa muốn có được tình cảm cuồng phong mãnh liệt của cha con, kết quả cuối cùng là hại người hại mình!
- Việc này không thể nói rõ là ai đúng ai sai được.
Diệp Tử Thanh thở dài nói. Cô nghĩ tới nụ hôn mạnh liệt của Lương Thần, đó là lần đầu tiên trong đời cô có cảm giác bị hòa tan, bị chinh phục. Rất ít người có thể minh mẫn và lí trí được. Rơi vào chuyện tình cảm nam nữ, thật giống như thiêu thân lao vào lửa, vốn không thể suy xét được hậu quả của nó là gì.
- Dì à, dì cho con gặp ông ta!
Bỗng nhiên Diệp Tử Thanh ngẩng đầu, ánh mắt đẹp lóe lên không hiểu thế nào.
- Tử Thanh, con gặp hắn làm gì?
Vương Phỉ Hạm giật mình lấy làm kinh hãi hỏi.
- Ba của con mới là đối tượng ông ta phải trả thù nhất, không phải thế sao?
Diệp Tử Thanh ngẩng mặt kiều nhan thực lòng nói:
- Con là con gái của Diệp Tử Ngang. Cha làm con chịu, hoàn toàn chính đáng.
- Đứa trẻ ngốc nghếch.
Vương Phỉ Hạm ôm chặt cô gái vào lòng giọng run run nói. Bà đương nhiên biết rằng Diệp Tử Thanh muốn thay mình trở thành mục tiêu trả thù của Lâm Tử Hiên.
- Tử Thanh, dì cảm ơn con, nhưng vô ích thôi.
Vương Phỉ Hạm nhẹ nhàng vỗ về Diệp Tử Thanh, trong đôi mắt đẹp ngấn lệ nói:
- Trên thực tế, nỗi hận của Lâm Tử Hiên với dì chỉ là đùa giỡn với cha con, còn dì mới là đối tượng hắn muốn trả thù nhất.
- Nhưng, dì, là mẹ của Oánh Oánh!
Ý của Diệp Tử Thanh rất rõ ràng, Vương Phỉ Hạm quyết định thực thi việc này chứa đầy nhân luân cấm kị, hơn nữa một khi bị Diệp Thanh Oánh biết thì hậu quả khó mà lường trước được.
- Chỉ cần thù hận của dì không đè lên người con và Oánh Oánh, thì mọi hậu quả dì đều có thể gánh vác. Cho dù Oánh Oánh có hận dì, dì cũng chấp nhận!
Vương Phỉ Hạm nói:
- Nghe lời gì, chuyện này con đừng lo nữa!
Diệp Tử Thanh không nói gì, đôi mắt long lanh nhìn về người phụ nữ đẹp đang khép hờ đôi mắt. Trong lòng âm thầm suy nghĩ một điều gì đó.
Sáng sớm ngày hôm sau, ăn điểm tâm xong Vương Phỉ Hạm và Diệp Thanh Oánh đều không mảy may ý định đi làm, Diệp Thanh Oánh tò mò hỏi một câu, mới biết Diệp Tử Thanh đã xin nghỉ, còn Vương Phỉ Hạm là bởi vì công ty không có việc gì cấp bách nên nghỉ.
Lương Trần vừa nhìn tình hình này là liền biết, kế hoạch dành riêng cho mình và Oánh Oánh đã bị hủy rồi, hơn nữa từ ba người đi chiều ngày hôm qua giờ đã chuyển thành bốn người.
Ký ức Vương Phỉ Hạm đối với chuyến dạo chơi công viên Long Đầu Sơn ngày mồng một tháng năm còn mới mẻ, nên đề xuất lại đến đó một lần nữa. Đề xuất này nhận được sự đồng tình của tất cả mọi người.
Một nam một nữ dạo chơi trên công viên Long Đầu Sơn cả một buổi sáng, trưa đến ở trên núi ăn cơm. Đang bàn bạc về chuyến đi chơi buổi chiều, thì bị một cuộc điện thoại làm cho mất hứng.
- Sếp Bộ, được, tôi sẽ về ngay!
Lương Thần hơi nhíu mày khi nhận cuộc điện thoại, hắn luôn cảm thấy trong giọng điệu của Bộ Khắc Kỷ hàm chứa một điều gì đó khác lạ.
Hắn nói rõ lý do với Diệp Thanh Oánh, Diệp Tử Thanh và Vương Phỉ Hạm một chút. Diệp Tử Thanh nói:
- Lão họ Bộ đó tìm anh, khẳng định là chẳng có gì tốt đẹp cả! Để em lái xe đưa anh đến đó, Dì và Oánh Oánh cùng đi, nếu như xong việc sớm, chúng ta hoặc là đi chèo thuyền, hoặc là đi shopping.
Vương Phỉ Hạm và Diệp Thanh Oánh mỉm cười gật đầu. Lương Thần đương nhiên cũng không có ý kiến gì cả. Nửa tiếng đồng hồ sau đó bốn người bọn họ đã tới trụ sở Công an thành phố.
- Dì và bọn em đợi anh ở ký túc xá của anh, nếu thực sự quá bận, nhớ gọi điện thoại báo cho dì và bọn em biết, đừng để dì và bọn em đợi mất công.
Diệp Tử Thanh nhận chìa khóa từ tay Lương Thần, nhưng cũng không quên dặn dò một câu, sau đó cùng Oánh Oánh và Vương Phỉ Hạm tiếp tục đi lên lầu mười.
Lương Thần ra khỏi thang máy, tiến thẳng đến phòng làm việc của cục trưởng. Gõ cửa, sau đó nghe thấy một tiếng mời vào, lúc này hắn mới đẩy cửa bước vào.
- Tiểu Lương, giới thiệu với cậu một chút.
Bộ Khắc Kỷ hình như đang tiếp khách, nhìn thấy Lương Thần đi vào, thần sắc không đổi giơ tay chỉ vào ba người đàn ông ngồi trên ghế nói:
- Vị này là chủ nhiệm Lý của phòng giám sát một, vị này là chủ nhiệm Lãnh của phòng thẩm tra vụ án, còn vị này là Phó chủ nhiệm Hoàng của phòng giám sát một.
- Đội trưởng Lương, chào anh!
Giọng nói của chủ nhiệm Lý rất vang dội. Anh ta đứng dậy tiến về phía Lương Thần, chủ động bắt tay.
Ánh mắt Lương Thần kinh ngạc, vị chủ nhiệm Lý này không ngờ lại trẻ đến vậy! Chợt nhớ lại theo lời kể của Thanh Oánh về vị phó cục theo đuổi Diệp Tử Thanh, trong lòng hắn không khỏi chấn động, trăm nghe không bằng một thấy. Vị Lý chủ nhiệm này không nhưng trẻ tuổi tài cao, mà hơn nữa tướng mạo cũng đầy khí chất. Thẳng thắn mà nói, so với hắn thì y còn anh tuấn hơn rất nhiều, hơn nữa thoạt nhìn thì có thấy là một người đàn ông chín chắn và có sức hấp dẫn.
Bắt tay đối phương xong. đón nhận ánh mắt sắc bén của chủ nhiệm Lý, trong lòng Lương Thần thầm nghĩ người của Ủy ban Kỷ luật đến đây, chẳng lẽ dụng ý của họ là nhằm vào minh.
- Tiểu Lương, đồng chí của Ủy ban Kỷ luật thành phố muốn cậu xác thực một số vấn đề, hy vọng cậu cố gắng hợp tác!
Sếp Bộ liếc mắt nhìn Lương Thần một cái, thầm nghĩ thần tiên đánh nhau phàm nhân gặp họa (trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết). Cho dù mày có Phó bí thư Lý làm hậu thuẫn nhưng cùng lắm mày cũng chỉ là vận mệnh của một tiểu tốt. Phó bí thư Lý và Phó chủ tịch tỉnh Đằng đánh nhau, gặp tai họa chính là loại tiểu tốt như mày.
Trên thực tế, Bộ Khắc Kỷ cũng chẳng thoải mái gì. Hai ngày qua, chuyên mục Pháp chế của đài truyền hình tỉnh đã ngầm tiếp xúc với người bị hại Hứa Tiểu Lỵ, đồng thời cũng có nhiều nhiều vị trong sở cảnh sát hình sự thành phố tiếp nhận sự phỏng vấn của phóng viên đài. Bộ Khắc Kỷ hiểu rõ, sau lưng chuyện này có bóng của phó bí thư tỉnh ủy Lý. Vợ của phó bí thư Lý là chủ biên chuyên mục của kênh pháp chế, điều này cũng không phải là bí mật gì!
Quả đấm này của Phó bí thư Lý thật hay, nhưng Đằng gia cũng sẽ không ngồi chờ chết, còn những người Ủy ban Kỷ luật trước mặt này, chính là biểu hiện rõ ràng sự phản kích của Đằng gia.
- Tôi thấy, chúng ta đến phong họp của đội sự nói chuyện đi! chủ nhiệm Lý cũng cần phải xác thực một chút với các đồng chí khác trong đội, ở đó sẽ tiện hơn!
Dường như Bộ Khắc Kỷ cảm thấy phòng làm việc của mình không thích hợp để hỏi vấn đề này, thế nên đề xuất với chủ nhiệm Lý.
Chủ nhiệm Lý gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Lương Thần nghĩ muốn không đồng ý cũng chẳng được, hắn đang đoán, chằng lẽ mình có cái đuôi gì bị người ta nắm được? Không lẽ nào, hắn đến Liêu Dương mới đươc có hơn nửa tháng, dù có muốn phạm lỗi cũng chẳng có cơ hội để mà phạm ấy chứ! Huống hồ ở đại đội hình sự, căn bản cũng chẳng có gì béo bở để mà mò.
Cục trưởng Bộ Khắc Kỷ điện thoại giọi Chủ nhiệm Chu của Ủy ban Kỷ luật tới, đồng thời bảo Chủ nhiệm Chu đi cùng với chủ nhiệm Lý tới phòng họp của đội hình sự.
Lương Thần và ba chính, phó chủ nhiệm vị bên Ủy ban Kỷ luật thành phố cùng Chủ nhiệm Chu Ủy ban Kỷ Luật cùng lên lầu bảy. Đám người đại đội phó Lương Bằng, Quả ớt nhỏ, Triệu Muội Muội vây quanh vui vẻ nói:
- Đội trưởng Lương, anh về rồi ư!