[Dịch]Quan Lộ Trầm Luân

Chương 223 : Thời thế tạo anh hùng (P1)

Ngày đăng: 21:06 15/09/19

Lương Thần cầm khẩu súng lục đặt lên bàn làm việc của Chi đội trưởng Thân Lỗi, muốn dùng hành động thực tế của mình để tỏ rõ rằng, hắn quyết tâm từ chức. Nhưng ngay lập tức, Chi đội trưởng Thân Lỗi liền đứng dậy, cầm khẩu súng nhét lại vào tay hắn. - Tiểu Lương, không được hành động theo cảm tính. Chi đội trưởng Thân cuối cùng cũng mở miệng, gã vỗ vỗ vai Lương Thần, thở dài nói: - Cho dù phải từ chức, cũng không nên nóng vội nhất thời. Đừng quên, mục tiêu hiện tại của cậu là tập trung diệt trừ kẻ buôn ma túy. Theo tình hình trước mắt mà nói, thì cậu còn cần đến khẩu súng này cũng như là thân phận cảnh sát hiện tại. Lương Thần trầm mặc một lúc, rồi chậm rãi cầm khẩu súng nhét vào trong áo. Hắn biết Chi đội trưởng Thân nói đúng, một khi đã từ chức, hắn cũng mất đi tư cách dùng súng. Hắn hiện tại vẫn còn cần đến khẩu súng lục này để đối mặt với những bất trắc lúc nào cũng có thể xảy ra. Ra khỏi phòng làm việc của Chi đội trưởng, lúc đi ngang qua đại đội hình sự một, những thành viên đại đội một và mấy cô gái ở phòng thư ký sớm biết tin đã đứng chật cả dãy hành lang. - Sếp, nghe nói anh muốn từ chức? Tiểu Trác Tử trợn tròn mắt, lớn tiếng nói: - Thế thì tôi cũng từ chức, bất luận anh đi đường nào, tôi cũng lăn lộn cùng với anh! - Lăn lộn cái đầu cậu! Lương Thần giơ tay trỏ vào trán gã, tức giận nói: - Tôi đi cướp ngân hàng, cậu cũng đi cùng à? - Sếp, tôi nói nghiêm túc đấy! Tiểu Trác Tử nóng nảy nói: - Anh không làm, tôi cũng không làm nữa. - Ai nói tôi không làm nữa! Lương Thần gục gặc nói: - Đừng vừa nghe tiếng gió đã bảo là mưa (ý nói không có chủ kiến, bảo sao nghe vậy). Vây quanh đây làm gì? Về chỗ làm việc của mình đi! - Sếp Lương, anh không được lừa chúng tôi! Quả ớt nhỏ ở phòng thư ký mở to mắt nói: - Chúng tôi đều biết trong lòng anh rất khó chịu, nhưng mọi người thực sự không muốn anh ra đi đâu. - Được rồi, tôi còn chưa nói là nhất định phải đi mà. Nhìn những ánh mắt tràn đầy sự chân thành, Lương Thần bỗng thấy trong lòng ấm áp, liền cười nói: - Tất cả giải tán đi, tôi nghỉ ngơi vài ngày rồi sẽ quay lại làm việc. Nghe Lương Thần nói như vậy, đại đội phó Khương Bằng, đại đội phó Tất Cạnh, các thành viên khác trong đội và Quả ớt nhỏ, Tiểu Triệu của phòng thư ký đều thở phào nhẹ nhõm. Lại cùng với Lương Thần nói dăm ba câu, rồi mới túm năm tụm ba mà tản đi. Haizzz, Lương Thần thở dài một hơi, trong đầu đã kiên quyết từ chức rồi thế mà lại bị dao động. Kì thực, hắn cũng luyến tiếc công việc này, cũng không nỡ rời bỏ các thành viên và đồng nghiệp đã cùng vào sinh ra tử, gắn bó ngày càng khăng khít. Sở dĩ hắn phải từ chức, hoàn toàn là do lòng tự trọng thúc đẩy. Từ từ rồi tính sau vậy! Lương Thần lắc lắc đầu, đi đến thang máy cuối hành lang. Trong thang máy, hắn may mắn thế nào lại gặp Cục trưởng Bộ Khắc Kỷ và chủ nhiệm La của ban chính trị. Hơi giật mình một chút, hắn lấy lại tinh thần chào: - Cục trưởng, chủ nhiệm La! Biểu hiện của Cục trưởng Bộ và chủ nhiệm La không giống nhau. Cục trưởng Bộ sắc mặt không biểu lộ điều gì, ngược lại còn thân ái nói: - Tiểu Lương ạ, đừng xem thất bại nhất thời là quá nghiêm trọng. Cậu có ưu thế về tuổi trẻ, hơn nữa năng lực lại xuất chúng, chỉ cần cố gắng, tôi tin rằng cơ hội sẽ còn nhiều. Điều cậu cần làm bây giờ là ổn định tư tưởng, tiếp tục tích cực công tác, cậu hiểu không? - Vâng, thưa cục trưởng! Lương Thần có chút bất ngờ. Mỗi lần gặp hắn, thái độ của ông ta đối với hắn luôn lãnh đạm thờ ơ, nhưng dường như hôm nay đã biến thành người khác. Hắn có thể nghe ra, những lời nói của ông là những lời động viên từ tận đáy lòng. Chủ nhiệm La của ban chính trị tuy rằng không nồng nhiệt như ngày xưa, nhưng có thái độ của cục trưởng làm tấm gương, ông cũng đi về phía Lương Thần gật gật đầu, chỉ có điều không nói câu gì cả. Ở cửa chính tòa nhà. Trong khoảnh khắc vừa bước lên xe, cục trưởng Bộ Khắc Kỷ không khỏi quay đầu nhìn theo bóng người thanh niên đang đi bộ về phía cổng tòa nhà, trong ánh mắt ông hàm chứa vài phần phức tạp. Đây quả thực là một nhân tài cực kỳ ưu tú, chỉ đến Liêu Dương có 3 tháng, mà đã lập được nhiều thành tích đáng nể như thế. Thậm chí ngay cả Cục trưởng là ông cũng phải nhờ phúc của hắn. Bất luận là đối mặt với Phó chủ tịch thành phố Vương, Bí thư chính trị và pháp luật , viện kiểm sát và hội đồng nhân dân… đều có thể thẳng thắn không luồn cúi, trong lòng không hoảng hốt. Chỉ có điều đáng tiếc rằng, một khi đã liên quan đến việc đấu đá chính trị của các vị cấp trên, thì kể cả nhân tài ưu tú cũng có thể bị hi sinh như một quân cờ. Cái đó gọi là quy tắc tàn khốc vô tình của quan trường! - Tiểu Tiểu à, bố về nhà ngay đây. Ồ, con đang đi chơi với bạn học à? Ừ, đi chơi đi, tối nhớ về sớm nhé. Một tuần nay không gặp con rồi, mẹ con nhớ con lắm đấy. Ở trong xe gọi điện thoại, Cục trưởng Bộ lại trở về với vai trò của một người cha nhân từ. Đứa con gái duy nhất này, đối với ông là cầu được ước thấy, là bảo bối không gì sánh được. Đã một tuần nay ông không gặp con gái, cho nên cuối tuần vừa tan làm liền vội vàng về nhà ngay, nhưng không nghĩ rằng con gái lại đi chơi thành phố cùng với bạn học. Lúc này, Bộ Tiểu Tiểu đang cùng với Lan Nguyệt, Vương Thiến và Văn Tĩnh, tay nắm tay đi dạo trong trung tâm thương mại tráng lệ. Bộ Tiểu Tiểu và Văn Tĩnh đều muốn mua hai bộ quần áo, còn Lan Nguyệt và Vương Thiến tuy không muốn mua gì cả, nhưng nghe đến việc đi dạo phố mua sắm, các cô cũng hào hứng ủng hộ. Ở phía sau bốn cô gái, ba người là Lam Phàm, Bộ Phàm và Âu Dương Hạo đều có tâm trạng vô cùng chán ngán. Nếu như không phải là bốn cô gái thanh xuân đáng yêu, và trong lòng bọn họ cũng có chút ý đồ, thì bọn họ cũng không thèm để tâm đến. - Lam Phàm, đừng có ý đồ tán em họ của tôi nhé. Bộ Phàm lên giọng cảnh cáo.Y biết Lam Phàm là loại người như thế nào. Hơn nữa y cũng có thể nhìn ra, em họ y căn bản là không có sức kháng cự đối với gương mặt tuấn tú cực đỉnh kia của Lam Phàm. Hơn nữa, em họ y vẫn đang là một thiếu nữ thanh xuân mơ mộng, rất dễ dàng bị Lam Phàm nói dăm ba câu dụ dỗ lên giường. Lam Phàm và y cùng với Âu Dương Hạo đều là cùng một loại người. Lam Phàm nhất định sẽ trở thành con rể của chủ tịch tỉnh Đằng, cho nên đối với Bộ Tiểu, gã chẳng có gì thật lòng, chẳng qua chỉ là thái độ muốn trêu đùa. - Yên nào! Lam Phàm cười cười. Ánh mắt gã chăm chăm nhìn vào người cô gái xinh đẹp với cặp mông căng tròn trong chiếc quần bò màu xanh lam phía trước. Nếu không có tuyệt phẩm nhan sắc này, thì gã cũng chẳng hề ngại tán tỉnh em họ của Bộ Phàm. Mặc dù nói về độ khó khăn, thì Bộ Tiểu ngây thơ kia cũng rất dễ bị gã dụ dỗ lên giường. Bộ Phàm cũng không nói dông dài nữa, nghĩa vụ của y đã kết thúc. Những việc kiểu này đều là sự đồng tình của cả hai bên. Nếu em họ tự nguyện, y dù là anh họ cũng chẳng can thiệp được. Y biết Lam Phàm đã quyết định chọn cô gái tên Lan Nguyệt kia làm mục tiêu săn bắt. Điều này làm cho y có chút bất mãn trong lòng, nhưng bất mãn cũng chỉ là bất mãn, nếu so về gia thế và điều kiện bản thân thì y chẳng thể nào bằng được Lam Phàm. Hơn nữa, ngoài Lan Nguyệt ra thì hai cô bạn cùng phòng còn lại của em họ cũng khá xinh đẹp, y liền bỏ qua Lan Nguyệt, nhắm ngay vào cô gái xinh đẹp kiêu ngạo có tên Vương Thiến. Trong đầu Âu Dương Hạo cũng có ý nghĩ như thế. Ngoại trừ Bộ Tiểu Tiểu không nên động chạm đến, ba cô còn lại cũng đủ mỗi người một cô. Nếu như thuận lợi, nói không chừng đêm nay có thể thưởng thức hương vị của các cô gái vừa vào đại học vẫn còn ngây ngô chưa biết mùi đời. Nói thật ra, cho dù ở trung học đi nữa thì tìm được vài cô gái thuần khiết như nước cũng chẳng dễ dàng gì, chứ đừng nói đến những tuyệt phẩm mỹ lệ ngay trước mắt kia. Những cô gái như thế quả thực là còn ít hơn gấu trúc. Bộ Tiểu Tiểu và Văn Tĩnh đều đã mua hai bộ quần áo, thậm chí Vương Thiến cũng thấy cái mình thích là mua luôn một chiếc khăn lụa. Chỉ có Lan Nguyệt là từ đầu đến cuối không mua một món đồ nào như thế. Những bộ quần áo tuyệt đẹp mà bác Lâm tặng cô, xuân hạ thu đông đều có đủ hết rồi, cô cảm thấy mình hoàn toàn không cần có thêm quần áo nữa. Đi mua xong quần áo cùng với Bộ Tiểu và Văn Tĩnh, Lan Nguyệt nhìn thời gian, đã hơn 4h chiều rồi. Cô và Lương Thần đã hẹn nhau trước đó là 4h30 chiều Lương Thần sẽ lái xe đến đón cô về nhà dì Vương. Vương Thiến, Văn Tĩnh đều không có ác cảm gì đối với những gã thanh niên như Lam Phàm. Hầu hết các cô gái đều yêu thích vẻ đẹp trai tuấn tú, hơn nữa gương mặt của Lam Phàm lại đẹp trai không thua kém gì các minh tinh màn bạc, cộng với khí chất mê hoặc hơn người, đối với những cô thiếu nữ mới lớn như Vương Thiến, Bộ Tiểu và Văn Tĩnh mà nói thì quả thực có lực sát thương rất lớn. Đi trên đường, ba cô gái không ngừng quay lại liếc nhìn Lam Phàm. Bộ Tiểu Tiểu sau khi mua được bộ quần áo mới thậm chí còn cố ý phô diễn thân hình xinh xắn trẻ trung của mình trước mặt gã. Điều này làm cho Bộ Phàm và Âu Dương Hạo cảm thấy rất buồn bực, trong lòng thầm mắng, tối nay mà làm không tốt thì bọn họ chỉ có cách ngồi nhìn Lam Phàm “ăn thịt”, còn mình thì đến canh cũng chẳng được uống. - Cùng nhau đi ăn tối đi, sau đó sẽ đi hát. Dù gì hôm nay cũng là cuối tuần, hoàn toàn có thể thả lỏng một chút. Khi đi xuống tầng dưới, Lam Phàm nhìn mấy cô gái với nụ cười mê hoặc, trưng cầu ý kiến với giọng điệu dịu dàng hết mức. Bộ Tiểu Tiểu và Vương Thiến hơi chần chừ, rõ ràng là có ý lưỡng lự. Nhưng Lan Nguyệt không cần nghĩ đã vội lắc đầu nói: - Thiến Thiến, Tĩnh Tĩnh, nếu các cậu muốn đi thì đi đi, lúc nữa anh Thần đến đón tớ, tớ không đi đâu. Vừa nghe Lan Nguyệt nói sẽ không đi, trong mắt Lam Phàm không khỏi hiện lên vẻ thất vọng. Gã biết cô gái này từ trước đến nay vẫn rất lãnh đạm đối với gã. Khuôn mặt tuấn tú đến chính mình còn mê mẩn, vậy mà trước mặt chị em nhà họ Diệp và cô gái này đều chẳng có chút ảnh hưởng nào. Nguyên nhân duy nhất chính là do cái thằng Lương Thần chết tiệt kia. Lam Phàm quét mắt nhìn qua khuôn ngực của cô gái. Mặc dù đã vào mùa thu lành lạnh, cô cũng đã khoác thêm áo trên người, nhưng cũng không thể ngăn được cặp nhũ hoa đầy đặn vun cao. Vừa nghĩ tới đó, Lam Phàm bất giác nắm chặt tay, trong đầu liền bốc hỏa. Được rồi, tối nay đành phải lấy em họ của Bộ Phàm để giải tỏa vậy! Còn lại ba cô gái không thể cự tuyệt ánh mắt mê hoặc của Lam Phàm, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng lên gật đầu nhận lời gã. Lam Phàm hướng ánh mắt về phía Bộ Phàm và Âu Dương Hạo, ý tứ rất rõ ràng: mỗi người một cô, ai cũng có phần. Ba gã thanh niên và bốn cô gái cùng đi thang máy xuống tầng. Ngay khi vừa đặt chân xuống tầng một của khu thương mại, đột nhiên có biến động xảy ra. Ở phía đông bắc của khu thương mại vọng đến một tiếng nổ lớn. Ầm! Ầm! tiếng nổ đinh tai nhức óc liên tục vang lên, nháy mắt đã truyền đến từng ngóc ngách của tầng một khu thương mại. Hơn một trăm khách hàng ở tầng một lập tức lâm vào cảnh hoảng loạn, tranh nhau chạy về phía cửa lớn. Trong phút chốc, toàn bộ tầng một của khu thương mại đã biến thành một biển người hỗn loạn. Ba người Lam Phàm, Bộ Phàm, Âu Dương Hạo mặt cũng biến sắc, không ai bảo ai mà cùng chạy vượt qua bốn cô gái phía trước, phi nhanh như bay gia nhập đội ngũ đang chen chúc kia.