[Dịch]Quan Lộ Trầm Luân

Chương 28 : Lập uy (phần 2)

Ngày đăng: 20:26 09/03/21

Sau một câu nói của Lương Thần, nhạc sàn ngay lập tức dừng lại, ngay tiếp theo là ánh sáng trên sàn nhảy. Bóng dáng một số người đang vặn vẹo một cách không tự chủ ngừng lại, khuôn mặt vã mồ hội lộ ra vẻ mặt kinh ngạc. Nhìn thấy nhóm cảnh sát dũng mãnh từ cổng ập vào, cả trai lẫn gái đếu không kìm được sợ hãi. Chẳng phải nói sàn nhảy này có ô dù lớn lắm sao? Làm sao cảnh sát lại đến lục soát? Mắt phải của Dương Tân Xuân nháy liên tục, theo cách nói mê tín: trái phúc, phải hoạ, chẳng lẽ đêm nay xảy ra tai hoạ gì? Đang suy nghĩ chợt nghe thấy bộ đàm vang lên: - Giám đốc, cảnh sát đến, một đội không rõ bao nhiêu, ước chừng khoảng 20 người. Tôi và lão Thiệu cầm chân họ, ngài mau dọn dẹp sạch sẽ. Cảnh sát đã tới! Dương Tân Xuân mơ hồ. Không! Cảnh sát lục soát!? Không thể nào! Bất kể là trung đội trưởng Cổ hay đại đội phó Lý, hắn đều đưa hối lộ từ trước. Mỗi lần có sự cố hắn đều được thông báo để sẵn sàng ứng phó. Lần này là thế nào? Một chút sự việc cơ bản cũng không được thông báo! Đúng lúc giám đốc Dương Tân Xuân như đang rơi vào sương mù, Lương Thần đã cùng nhóm cảnh sát tiến hành kiểm tra theo đúng trình tự. Có hai điểm quan trọng: một là chống lại sự bất ổn và phạm tội hiện thời, hai là nghiêm cấm các hoạt động phi pháp lạm dụng ma túy, cờ bạc, làm sạch bầu không khí xã hội. Ngay lúc này, một bóng dáng xinh đẹp nhẹ nhàng tới bên cạnh Lương Thần, nói tiếng giòn tan: - Anh cảnh sát! Lương Thần ngạc nhiên quay đầu, ánh mắt không khỏi sáng lên, thật là một cô gái đẹp. Khoảng 16, 17 tuổi, mang cái cổ thon, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh thoát, đôi má phớt hồng, đôi mắt sáng, long lanh đang chăm chú nhìn hắn, đôi môi đỏ thắm nở nụ cười e lệ. Hai bàn tay nhỏ xinh trắng như tuyết không ngừng xoay vặn có vẻ lo lắng. - Có chuyện gì vậy em? nhìn thấy cô gái đáng yêu như búp bê, Lương Thần không kìm được lộ ra vẻ tươi cười, hỏi. - Anh cảnh sát, có phải anh muốn bắt người xấu không? cô gái giơ bàn tay nhỏ xinh về phía mấy nam nhân, sợ hãi thốt lên: - Bọn họ đều là người xấu, vừa rồi quấn quít lấy em, không cho em đi, còn động tay động chân nữa! Nhìn thấy bộ dạng sợ hãi đáng thương trong đôi mắt trong suốt của cô gái, ai cũng thương. Không đợi Lương Thần biểu hiện điều gì, mấy cảnh sát tiến tới mấy thanh niên dáng vẻ lưu manh quát: - Các anh đang làm gì? Lấy chứng minh thư ra. - Hiểu lầm ạ, anh cảnh sát, chúng em chỉ là muốn kết bạn với em này! Chúng em không phải người xấu! mấy cậu thanh niên trẻ tuổi vẻ mặt tươi cười biện minh. Trên thực tế đúng là bọn họ có những lời nói khiêu khích, nhưng tuyệt đối không có động tay động chân. - Bớt cười đi, lấy chứng minh thư ra, có nghe thấy không? Mấy cảnh sát cũng không chịu thua, mãnh liệt nói. Nhìn thấy cảnh tượng này, trong đôi mắt cô gái hiện lên ‎ý cười có chút giảo hoạt, trong lòng nói đây chính là kết cục của việc đắc tội với bổn cô nương. - Em gái, sao muộn như thế này vẫn chưa về nhà? Lương Thần dùng ánh mắt dịu dàng nhìn cô gái đáng yêu này. Trong lòng trách cha mẹ cô gái không có trách nhiệm, con gái nhỏ muộn như vậy vẫn chưa về nhà cũng không gọi điện hỏi. Hơn nữa cô gái xinh đẹp như vậy càng dễ gặp nguy hiểm bởi bọn người xấu. - Em, em không có nhà! Cô gái đầm đìa nước mắt. Bên kia trong lúc hỏi đã vô tình chạm vào nỗi đau thầm kín của cô gái. - Ôi! Lương Thần nao nao, đang định hỏi tiếp, đã thấy trung đội trưởng Hạ Chí Cường đi tới, khom mình nói: - Báo cáo đội trưởng, phát hiện một ổ hút thuốc phiện. Lương Thần trong lòng vui vẻ, phất tay nói: - Đi xem! Đi qua ánh đèn mờ ảo ở hành lang, Tôn Thần và Hạ Chí Cường, một trước một sau mạnh mẽ đi vào bên trong phòng riêng, hơn chục cảnh sát đã khống chế được những người hít thuốc. Lương Thần nhìn lướt qua trên mặt bàn chỉ thấy một lượng lớn thốc viên chưa hút. Bộ dạng của đám nam nữ khác nhau. Có người dang hai tay như muốn bay lượn, có người ngồi xổm, tay cầm chặt cái gì, một số ít không thiết gì, lắc một cách điên cuồng không có mục đích, không biết đâu là kết thúc. Gian phòng riêng này nổi tiếng là “phòng khoái lạc” của sàn nhày Mộng Ảo, chuyên dành riêng cho khách có tiền tụ tập, ăn chơi Lương Thần thở dài rồi ra mệnh lệnh: - Giải tất cả đi! Nhóm cảnh sát bao quanh những nam nữ hút thuốc, thu hết thuốc phiện mang họ đi. Mà trong lúc này, một người đàn ông trung tuổi dẫn theo mấy bảo vệ cản lối đi của Lương Thần và nhóm cảnh sát. - Các người là người ở trung đội nào? Dựa vào cái gì mà lục soát nơi này? Giọng điệu của người đàn ông trung tuổi hơi hổn hển. Ông ta nhận được điên thoại của bảo vệ lập tức tới ngay không ngờ vẫn chậm chân một bước. - Chúng tôi là cảnh sát trị an trung đội 2. Theo mệnh lệnh của cấp trên tiến hành lục soát, mọi người đừng cản trở chúng tôi thi hành công vụ! Trung đội trưởng Hạ Chí Cường nghiêm mặt trả lời. - - Trung đội 2? Có nhầm không, toàn bộ đại lộ Văn Hoá trực thuộc đại đội 1, các người dựa vào cái gì mà duỗi tay dài như vậy. Người đàn ông trung tuổi hét lên giận dữ. - Ông là ai? Lương Thần tiến lên một bước lạnh lung hỏi. - Tôi là Giám đốc Dương Tân Xuân! Dương Tân Xuân phẫn nộ, liếc mắt nhìn đối phương một cái hỏi: - Anh là ai? - Tôi là đại đội trưởng đại đội trị an Lương Thần. Lương Thần dùng ánh mắt sắc bén nhìn người đàn ông trung niên, trên mặt lộ rõ vẻ châm biếm: - Do trung đội nào chấp hành pháp luật còn không tới lượt ông khua chân múa tay. Còn nữa, chúng tôi đã bắt được tám người hút thuốc phiện ở đây. Giám đốc Dương có thể cho tôi một lời giải thích hợp lý được không? - Lương… đội trưởng Lương! Trán Dương Tân Xuân đổ mồ hôi, ông ta sớm đã nghe nói đại đội trưởng mới nhậm chức còn rất trẻ tuổi. Ban đầu y muốn theo lệ thường đi chào hỏi “tân thần – sếp mới” nhưng bị Tôn Thuỵ cản lại. Theo lời Tôn Thuỵ, đội trưởng Lương mới nhậm chức là một người trẻ ranh, ở đại đội trị an này, phải có Tôn Thuỵ nói chuyện mới làm việc được. Mà hiện tại vừa khéo, người ta tìm tới tận cửa, hơn nữa thoáng chốc bắt được nhược điểm của sàn nhảy Mộng Ảo. - Đội trưởng Lương, có thể nói chuyện một chút không! Dương Tân Xuân vẻ mặt đau khổ, hạ giọng cầu xin. - Có gì muốn nói, có thể đến đại đội trị an nói! Lương Thần phất tay áo, lạnh lùng nói: - Bây giờ mời Giám đốc Dương đi cùng chúng tôi để hỗ trợ điều tra! - Từ từ, sếp Lương! Tôi gọi một cuộc điện thoại! Dương Tân Xuân đầu vã mồ hôi, cầm điện thoại ấn một dãy 8 chữ số, sau đó đi sang một bên, nói nhỏ gì đó. Sau một lúc lâu, y xoay người giơ điện thoại về phía Lương Thần, cười nịnh nói: - Sếp Lương, Đội phó Tôn muốn ngài tiếp điện thoại! Lương Thần lạnh lùng xua tay nói: - Đến nước này vẫn chưa biết là quá muộn sao? Giám đốc Dương, tôi khuyên ông đừng nên hy vọng nữa! Nói xong quay đầu về phía người cảnh sát ra lệnh: - Giải giám đốc Dương về đồn! Tạm thời trưng dụng một chiếc xe taxi, một chiếc xe cảnh sát chở tám tên nghiện về đại đội trị an phòng Công an huyện theo sự chỉ huy của Lương Thần. Lực lương cảnh sát còn lại tiếp tục hạ một mục tiêu – Trà lâu Minh Phương cách sàn nhảy Mộng Ảo không xa. Mục đích tối nay của Tôn Thần rất rõ ràng, bắt bọn khiêu dâm, cờ bạc, ma túy. Nhất thiết phải chụp cho Tôn Thuỵ cái mũ “không làm gì”. Sau khi đã kinh động tới Tôn Thuỵ, hắn phải tăng tốc hành động. Dù sao cũng đã tính rõ là sẽ trở mặt với nhau, không có gì phải e dè nữa. Cô gái xinh đẹp như búp bê ở cổng sàn nhảy Mộng Ảo nhìn xe cảnh sát đi xa, vẻ mặt buồn thui. Một có gái có khuôn mặt tròn trĩnh kéo tay cô năn nỉ: - Nguyệt Nguyệt, tối nay về nhà mình ngủ đi, bạn ở ngoài một mình mình không yên tâm chút nào! - Ngốc quá, là mình gạt đấy, một lát mình bắt xe về! Cô gái mỉm cười ngọt ngào, nắm tay người bạn tốt có khuôn mặt mập mạp nói: - Ngoan về nhà đi, mai còn phải đến trường! Muộn thế này, bạn về chắc bị mắng rồi. - Bạn về thật chứ? Cô gái vẻ mặt rất hoài nghi hỏi. - Thật? không về nhà mình còn có thể đi đâu được chứ! Trong đôi mắt trong sáng của nàng có chút âu sầu, trên mặt tươi cười nói: - Mau về nhà đi, mai gặp nhau ở trường nhé! - Vậy được rồi, mai gặp nhé! Cô gái có khuôn mặt mập mạp cắn cắn môi, đi mấy bước lại ngoảng lại nhìn cô bạn, cuối cùng cũng rời khỏi trên xe taxi - Thật là lạnh! Cô khẽ rên rỉ. Tấm áo bông dày trên người cũng không ngăn được lạnh giá trong lòng cô. Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp ngửa mặt lên nhìn bầu trời đêm tối đen như mực, trong lòng cô tràn ngập sự cô quạnh và mờ mịt. Mình rốt cuộc đi đâu đây?