[Dịch]Quan Lộ Trầm Luân

Chương 29 : Lập uy (phần 3)

Ngày đăng: 20:26 09/03/21

Lúc này Tôn Thuỵ sắc mặt xanh mét, không tự chủ được run run đứng lên, tay nắm vào tấm dựa ở trên ghế, quá kích động mồm thở phì phò. Y không nghĩ Lương Thần ra tay nhanh như vậy, hơn nữa một chút thương lượng cũng không có. Y biết rõ đại đội trường mới lần này muốn tiến hành đột kích kiểm tra là muốn lập uy cho y và cho các chủ doanh nghiệp xem! Thằng chó chết L‎ý Minh Khải xem ra quyết đứng về phía tên tiểu tử này rồi. Sắc mặt Tôn Thuỵ từ xanh chuyển sang đỏ, cầm chiếc điện thoại đang rung lên. Ở đầu dây bên kia, một người trẻ tuổi gấp giọng nói: - Thuỵ ca, mau mau gọi điện cho trà lâu chuẩn bị bằng không sự việc càng khó giải quyết. Là một tên tiểu côn đồ lăn lộn ở đường Văn Hóa này, y nắm rõ hoạt động của các khách sạn, trà lâu trên đường Văn Hoá như lòng bàn tay. - Đúng! Tôn Thuỵ giống như ở đang ở trong mộng được gọi dậy. Vừa rồi y bị mấy câu nói về Lương Thần làm cho lung túng: - Háo Tử, mau gọi điện thoại bảo đóng cửa ngừng kinh doanh gấp! Người thanh niên trẻ tuổi được gọi là Háo Tử gật đầu lia lịa, lấy điện thoại bấm số. Sau khi nhìn thấy Háo Tử‎ gọi liên tiếp mấy cuộc điện thoại, sắc mặt Tôn Thuỵ cuối cùng cũng đỡ khó coi hơn một chút, tuy nhiên trong lòng vô cùng khó chịu.‎ Tám kẻ nghiện ở sàn nhảy Mộng Ảo, ngay cả giám đốc Dương cũng bị giải tới đại đội trị an. Việc này quả thực hơi khó giải quyết. Y không quan tâm Dương Tân Xuân sống hay chết, chẳng qua là tạm giam, phạt tiền, thêm nữa thì ngừng kinh doanh. Điều khiến y phiền lòng chính là chuyện xảy ra ở khu vực do y phụ trách. Ngày mai y phải đối mặt với sự trách hỏi của tên tiểu tử đó, y có thể chối. Nhưng xét cho cùng đứng đằng sau tên tiểu tử đó là trưởng phòng Đinh, cho dù chính uỷ Tề có che chở mình thì cũng không dễ nói tốt. Chuông điện thoại di động đột ngột vang lên. Tôn Thuỵ thoáng chút run sợ, nghe điện thoại: - Thuỵ ca, tôi Tiểu Tứ, hai xe cảnh sát đó không tới quán karaoke của tôi, hình như sang quán trà Minh Phương. - Tốt lắm, tôi biết rồi! Tôn Thuỵ gập điện thoại lại, trên khuôn mặt u ám bỗng lộ vẻ tươi cười, quay người về phía Háo Tử hỏi: - Đã thông báo cho quán trà Minh Phương chưa? - Chưa, tôi gọi ngay! Háo Tử sờ trán, chân tay hơi luống cuống. Cũng may y có tất cả số điện thoại của 15, 16 quán karaoke, phòng tắm, massage khác nhau trên đường Văn Hoá‎. Không thì lúc này không biết làm thế nào. - Không cần gọi! Tôn Thuỵ lắc đầu. - Thông báo cho những quán khác, không cần báo cho quán trà Minh Phương. - Tại sao!? Háo Tử ngỡ ngàng hỏi: - Thuỵ ca bị hồ đồ rồi ư? Quán trà Minh Phương đó chính là một sòng bạc lớn, ngay cả những người có uy tín, danh dự trong huyện cũng đều tới đó. Nếu Lương Thần bắt được chẳng phải không còn gì để nói sao? Đại đội trưởng Lương đó đến làm gì chẳng phải là để thả thòng lọng bắt anh sao? - Hai ngày nay Bưu ca luôn luôn chơi ở quán trà Minh Phương, HáoTử, mày không biết sao? Tôn Thuỵ trên mặt lộ vẻ nham hiểm nói. - Biết ạ! Mấy ngày nay, Bưu ca số đỏ thắng liên tục, em thua mất 5, 6 vạn chứ ít đâu. Vừa nhắc tới Bưu ca, Háo Tử đã nghĩ tới ánh mắt âm u lạnh lẽo như của con rắn độc mà rùng mình một cái. Ở trong xã hội đen của huyện Tây Phong này, có hai người không thể chọc vào, một là Cường ca, một là Bưu ca, có câu: “gặp Diêm Vương hơn gặp Cường, chịu ngàn đao đừng gặp Bưu!”. Tuy rằng hai người đó đều bụng dạ nham hiểm như nhau, nhưng nếu so sánh thì người thứ hai vẫn có chút khó chơi hơn. Nguyên nhân là Bưu ca vui giận thất thường lại còn chỉ cần ai trừng mắt với y là y phải đáp lại ngay. Một giây trước, y còn xưng anh gọi em cùng nhau nâng ly hoan hỉ, nhưng chỉ một giây sau có thể y đã bỗng nhiên trở mặt, một chai rượu nện thẳng vào đầu người kia, quăng ngã xuống đất. Năm ngoái, một đồn phó của đồn Tây Phong uống rượu say, căm giận nói: “Điền Văn Bưu là bạo chúa Tây Phong”. Hậu qủa là bị người ta đánh cho gãy hai chân. Điều Văn Bưu nói ra, nếu không vái lạy xin tha tội thì về sau cũng đừng nghĩ tới ra khỏi cửa. Cuối cùng vị đồn phó kia phải nhờ bằng hữu mang tới 5 vạn cùng mâm yến tiệc để tạ tội, sự việc mới được quên đi. Điểm này bản thân Háo Tử càng thêm nhận thức được. Tháng trước y đến quán trà Minh Phương, vừa mới tới cửa thì đụng Điền Văn Bưu, y chỉ hơi sửng sốt đã bị đối phương đá bổ nhào, bỏ lại một câu: - Không có mắt à, dám chắn đường ông nội Bưu! Chán sống rồi hả! - Mày nói, một lát nữa tên tiểu tử Lương Thần mang người xông vào quét quán trà Minh Phương, kết quả như thế nào đây? Ném điện thoại lên bàn, Tôn Thuỵ lấy ra một điếu thuốc, Háo Tử vội bất lửa châm thuốc cho đối phương. - Sự việc làm loạn lớn lên thì không tốt lắm nhỉ? Háo Tử lập tức suy nghĩ thật tỷ mỉ ‎ ý đồ của Tôn Thuỵ, lại cẩn thận nói: - Cho dù Bưu ca đá Lương Thần đi nhưng chuyện này chẳng phải sẽ động tới huyện, đối với Thuỵ ca cũng không có lợi! - Hừm! Việc này căn bản không lớn. Cho dù chọc tới huyện, những ông lớn trong huyện nhất định sẽ áp chế sự tình, chỉ cần Bưu ca không sao, thì tôi không sao, hãy chờ xem. Lần này họ Lương chắc chắn bị đánh cho gãy răng còn phải nuốt vào bụng! Tôn Thuỵ nhả ra một vòng khói, hung tợn nói. Hai xe cảnh sát dừng lại ở trước cửa quán trà Minh Phương, cửa xe mở ra, cảnh sát nhảy xuống, dưới sự chỉ huy của Lương Thần xông vào cửa chính quán trà. - Các người làm gì? Hai người trong bộ quần áo bảo vệ tiến đến, chặn Lương Thần và nhóm cảnh sát với vẻ mặt thô bạo. Có thể thấy, hai người này vẫn không coi cảnh sát ra gì. - Cảnh sát, lâm thời kiểm tra! Lương Thần không muốn tốn lời vô ích với hai người này, giơ tay đẩy đối phương ra, đi thẳng lên tầng hai. Tầng hai là phòng trà thư giãn, nếu có người đánh bạc chắc chắn sẽ ở trên tầng hai. - Cảnh sát cái gì? Tôi thấy là giả mạo! Hai người đàn ông đưa mắt trao đổi với nhau. Trong hai người, một người xông về phía trước giơ tay túm đầu Lương Thần, một người dùng bộ đàm liên hệ với đồng bọn: - Hồ Tử, mau dẫn người xuống đây, có kẻ đến phá phách! Khốn khiếp! Lương Thần nổi cơn thịnh nộ, tránh đối phương, đồng thời ra một cước trúng bụng đối phương. Chỉ nghe một tiếng hét lên thảm thiết, người đàn ông ôm bụng co quắp lăn ra đất. Lương Thần tiến nhanh lên hai bước, chộp lấy bộ đàm, thuận thế lại cho người còn lại một cước lăn như hô lô. Đội trưởng trung đội hai cùng với những cảnh sát khác ở phía sau nhìn thủ trưởng của bọn họ với ánh mắt đầy khâm phục, trong lòng nghĩ đội trưởng Lương tuy tuổi trẻ nhưng công phu thật cừ, ra hai cú đá giải quyết dễ dàng hai gã. - Lên lầu! Lương Thần vẫy tay, dẫn theo mấy cảnh sát tiến thẳng lên tầng hai. Tới chỗ quẹo ở tầng hai, Lương Thần và nhóm cảnh sát gặp ba người bảo vệ. Đầu tiên ba người bảo vệ ngẩn ra sau đó tỏ vẻ hung hăng đi đến. Trong đó một người đàn ông tên Tiểu Hồ Tử quát to: - Chúng mày có biết đây là đâu không? - Cảnh sát đến kiểm tra, bảo vệ mau tránh ra! Lương Thần dứt khoát, không chút dây dưa, tiến lên đưa tay đẩy vào ngực Tiểu Hồ Tử. - Dám giương oai như vậy, mày không muốn sống thì phải! Tiểu Hồ Tử căn bản trước nay không coi cảnh sát ra gì. Ở huyện Tây Phong, từ trước tới nay chưa từng có cảnh sát tới quán trà Minh Phương! Thấy Lương Thần giơ tay đẩy y, trong mắt không khỏi loé lên hung dữ, tay sờ soạng đai lưng. Lương Thần bất thình lình tiến lên hai bước, ra một cước trúng lưng đối phương đồng thời bẻ khuỷu tay rất chuẩn xác đánh vào ngực đối phương, vang lên một tiếng. Tiểu Hồ Tử sau khi giống như “cưỡi mây đạp gió” bay ra ngoài đập mặt xuống đất cùng tiếng “bịch”. - Lôi dậy! Nhìn thấy hung khí trên mặt đất, trong lòng Lương Thần có một trận hoả lớn, thấy cảnh sát mà dám lấy hung khí đánh người, mấy thằng khốn khiếp này đúng là coi trời bằng vung. Lương Thần ra lệnh một tiếng, lập tức có mấy cảnh sát lôi Tiểu Hồ Tử và hai người bảo vệ đứng dậy. - Lục soát! Lương Thần nghĩ chắc chắn quán trà này có vấn đề, sau khi giải quyết mấy kẻ chặn đường, lập tức tiến hành điều tra toàn bộ tầng hai. Hơn chục cánh sát liên tiếp phá cửa xông vào, mỗi gian phòng mở ra là nhìn thấy vẻ mặt vô cùng sửng sốt cùng với trên bàn hàng trăm tờ tiền trăm tệ, trong lòng cảnh sát rất kích động. Không chỉ có cá, mà còn cá lớn, hơn nữa không chỉ có một! Lương Thần cùng hai cảnh sát vào bên trong một phòng. Gian phòng rất độc đáo. Tiếng đàn tranh phát ra róc rách như tiếng suối. Bốn nam một nữ đang vây quanh bàn, nhàn nhã đánh bạc. Nhưng thật đáng tiếc cuộc chơi tao nhã nãy bị Lương Thần bất thình lình xông vào phá hỏng. Nhìn thấy Lương Thần xông vào, bốn nam một nữ cùng giật mình, tỏ vẻ rất kinh ngạc nhưng cũng không hề hoảng hốt. Người phụ nữ duy nhất, thậm chí còn cười nói: - Cậu em đẹp trai làm sao tới đây? Vào cũng không gõ cửa, doạ chị sợ rồi! - Cảnh sát! Bắt bạc! Lương Thần sắc mặt không chút thay đổi nói. Ánh mắt đảo qua từng người một cái, bỗng nhiên ngẩn ra, hắn không ngờ lại nhìn thấy khuôn mặt bì ổi đó của Cường ca. - Ha ha...! vợ lão Từ cười một tràng ngoảnh đầu nhìn người đàn ông trung niên có tác phong quan liêu nói: - Trưởng phòng Cát, cậu em bảnh bao này tới đây bắt bạc sao? Phải làm sao bây giờ? Hay là không coi mặt ngài ra gì! Người đàn ông trung niên ngồi yên không nhúc nhích nhưng nhíu mày nhìn Lương Thần với ánh mắt kiêu căng, mở miệng nói: - Cậu mới đến sao? Chẳng lẽ Tôn Thuỵ chưa dặn dò cậu, quán trà Minh Phương này là nơi nào sao? - Tôn Thuỵ chưa từng nói, tôi cũng không muốn biết! Lương Thần nhìn thẳng vào mặt vị Trưởng phòng Cát này, trong lòng đoán đối phương chắc hẳn là một vị quan to trong huyện. Để ý ‎ thấy khẩu khí của Lương Thần đối với Tôn Thuỵ không khách khí chút nào, Trưởng phòng Cát giật mình, ngay lập tức y nhận ra, người thanh niên trẻ tuổi này ít nhất cũng phải cùng cấp với Tôn Thuỵ! Việc này thật kỳ lạ. Mấy đội phó đại đội trị an y đều quen, từ trước tới nay chưa từng xảy ra chuyện như thế này, chẳng lẽ là…! Lúc này người đàn ông ngồi cạnh Cường ca không kiềm chế được, cầm một tấm bài ném vào giữa ngực Lương Thần, xem thường nói: - Không phải giả cảnh sát sao? Mày hoàng tráng cái gì! Nơi này là địa bàn của Phương tỷ, mày có tin ngày mai ông nội lột da mày không! Bên cạnh, trên mặt của Cường ca hiện lên vẻ kỳ quái, liếc nhìn Bưu tử một cái, không nói tiếng nào. Ở huyện Tây Phong, hắn và Điền Văn Bưu bằng mặt nhưng không bằng lòng, cho nên hắn cũng không nóng vội vạch trần thân phận Lương Thần mà ngồi yên không nói một tiếng! - Anh là ông nội ai!? Lương Thần nheo hai mắt lại, đi lên hai bước mà không phát ra tiêng động nào, rút ngắn khoảng cách với đối phương! - Còn dám lặp lại ông nội không? Bưu ca đứng lên, giơ tay trước ngực Lương Thần: - Mày là cháu nội của rùa là bị coi thường à? Còn chưa dứt lời, Lương Thần đã cho một đấm vào ngực đối phương, xoay tay phải giáng xuống một cái bạt tai thật mạnh. Chợt nghe tiếng đét giòn tan, trên khuôn mặt vẫn được coi là thanh tú của Bưu ca lập tức hằn vết năm ngón tay đỏ rực.