[Dịch]Quan Lộ Trầm Luân
Chương 303 : Chủ tịch Lâm trở về
Ngày đăng: 20:32 09/03/21
Sản nghiệp sao? Lương Thần tâm tình bỗng nhiên trở nên ảm đạm đứng phắt dậy, từ trong đáy lòng tâm trạng bi thương theo dòng suy nghĩ ùa về. Vừa nhắc tới tài sản thừa kế, Lương Thần đầu tiên không nghĩ đến mấy con số mấy chục tỷ kinh người kia, mà điều hắn nghĩ tới chính là chủ sở hữu ban đầu của số tài sản đó đã rời bỏ thế giới này. )
Trầm mặc một lúc lâu, Lương Thần nhỏ nhẹ hồi đáp:
- Marc tiên sinh, thật có lỗi, phiền ông đợi tôi vài ngày. Tôi hiện tại tâm tình rất kém, nếu có thể, tôi sẽ chủ động liên hệ ông.
- Tôi thật sự có chút không hiểu, Lương tiên sinh tôn kính. Chắc ngài nghĩ đến việc kế thừa tài sản to lớn như vậy lại có quá nhiều thủ tục phiền phức phải không? Trên thực tế, cách nghĩ của ngài có chút hiểu lầm. Kế thừa một triệu và kế thừa mười tỷ hoàn toàn không có nhiều khác biệt lớn như vậy. Việc ngài cần làm là ký vào văn bản để có cơ sở pháp lý về sau mà thôi.
Luật sư Marc tận tình giải thích và đề nghị :
- Chỉ cần ngài nguyện ý, chỉ trong một thời gian ngắn ngài hoàn toàn có thể trở thành chủ nhân mới của món tài sản kếch xù, Lương tiên sinh.
- Đừng nói dông dài!
Nghe đối phương nói, Lương Thần trong lòng chỉ cảm thấy vô cùng bực bội. Hắn vốn không phải là thân nhân của Lâm Tử Hiên, cho nên hắn không có tư cách tham gia lễ tang Lâm Tử Hiên, thậm chí nơi tổ chức lễ tang Lâm Tử Hiên, hắn cũng không biết. Hắn rõ ràng cái gì cũng không biết, tự dưng vô duyên vô cớ nhận được tài sản kếch xù như vậy. Cái loại ân tình nặng trịch này giống như một quả núi lớn ép hắn đến không thở nổi. Mà càng bi ai chính là, hắn đã vĩnh viễn mất đi cơ hội báo đáp.
Kiểm soát không được tình cảm của mình, Lương Thần nói chuyện với luật sư người Mĩ với lời lẽ khô khốc, sau đó bực bội chủ động chấm dứt cuộc nói chuyện, hai tay gác lên trán nằm trên giường suy nghĩ, hai mắt nhìn lên trần nhà, thần sắc ngơ ngác.
Ở tầng thứ mười sáu của tòa nhà Hoàng Triều, luật sư Marc cầm di động ngớ người một hồi lâu, sau đó quay đầu cười mỉa nói:
- Lâm, tôi đã bị người ta đá văng.
Người đàn ông ngồi ở trên xe lăn nghe xong lời nói của Marc không nhịn được cười, đưa tay hướng đối phương khoa tay múa chân một chút, nói giọng khàn khàn:
- Marc, ông dùng từ "đá văng” rất chuẩn xác.
- Không rõ vì sao cơn nóng giận của tên Tiểu tử này lại lớn như vậy? Hắn và tiền có oán thù hay sao?
Marc lắc đầu, cau mày, trên vẻ mặt có chút nghi hoặc.
Bên cạnh người đàn ông đầu bạc là hai người tướng mạo anh tuấn, toát lên thần thái quý tộc của người Anh. Mặc dù đã qua tuổi 40, nhưng trải qua nhiều năm tháng, hai người đàn ông trung niên người Anh này ngược lại càng có phong thái hấp dẫn, tao nhã hơn so với khi còn trẻ.
Bọn họ là bạn làm ăn của Lâm Tử Hiên lúc mới gây dựng sự nghiệp. Những người này là một trong số ít người bạn trung thành được Lâm Tử Hiên tín nhiệm tuyệt đối. Trong thời gian Lâm Tử Hiên hôn mê tám năm, tập đoàn Khai Sáng vẫn giữ nguyên chức vụ chủ tịch ảo cho Lâm Tử Hiên. Những người bạn này đã chủ động gánh vác trách nhiệm bảo vệ và xử lý tài sàn của tập đoàn Lâm Tử Hiên.
Lâm Tử Hiên rất ít khi nhìn lầm người. Ít nhất, ông ta đã gặt hái được thành công trong việc gắn kết tình hữu nghị giữa những người bạn bên mình. Sau tám năm, bởi vì tập đoàn ngày càng lớn mạnh, cổ phần Lâm Tử Hiên có phần tăng vọt. Tài sản của ông ta tăng lên mấy lần. Nhưng lúc này, những người bạn của Lâm Tử Hiên kỳ thực vẫn không có bất kỳ ý niệm tham lam nào, vẫn luôn đợi cho Lâm Tử Hiên tỉnh lại liền đem toàn bộ tài sản giao lại cho ông ta.
- Ông không hiểu đâu, Marc.
Một trong những người bạn của Lâm là Paolo cười nói:
- Tên tiểu tử mà Lâm lựa chọn là người rất trọng tình cảm. Hắn hiện tại, còn không thể đối mặt với chuyện Lâm qua đời. Mà chính hắn lại đang sắp sửa tiếp nhận số tài sản lớn như vậy. Hắn không tiếp nhận bởi vì cảm thấy không an lòng, đồng thời, cũng bày tỏ những thương cảm hồi ức về Lâm.
Marc nhún vai, bấc đắc dĩ nói với Lâm Tử Hiên:
- Lâm, tôi suy nghĩ cẩn thận rồi. Ông để tôi gọi điện thoại cho hắn, trên thực tế chính là ông muốn tôi chịu lời trách mắng của hắn phải không? Được thôi, tôi rất vui khi thông báo cho ông, ông đã đạt được mục đích.
- Marc, tôi muốn nói là chỉ số thông minh của ông rất cao, nhưng trí tuệ cảm xúc của ông rất thấp.
Lâm Tử Hiên cười lắc đầu, sắc mặt ông ta không giống như trước khi giải phẫu, khô khan và xám xỉn, trong ánh mắt cũng thể hiện được thần thái sức sống sung mãn. Hai mươi phần trăm (20%) cơ hội đã mang lại may mắn cho ông thoát khỏi lưỡi hái tử thần. Mà loại may mắn này, ông vẫn cho rằng, do một chàng thanh niên trẻ tuổi tên là Lương Thần mang đến cho ông.
Hồi tưởng lại thời điểm trước chuyến đi Mỹ, ở trong điện thoại chàng thanh niên trẻ tuổi dùng giọng điệu chân thành nói:
- Vận khí của tôi luôn luôn tốt, cho nên, khi tôi dùng vận khí của mình chúc phúc cho người thân và bằng hữu, nhất định sẽ đem lại vận may cho họ.
Một câu “người thân và bạn bè” đã khiến trong lòng ông ta nhen nhóm việc mưu cầu sự sống. Ông ta bỗng nhiên cảm thấy trong thế giới này, ông còn có rất nhiều chuyện chưa làm xong. Ví dụ như, tận mắt nhìn thấy Lương Thần từng bước trưởng thành, nhìn thấy hậu cung của Lương Thần càng lúc càng nhiều hơn. Thậm chí ông còn hy vọng có thể nhìn thấy những đứa con của Lương Thần ra đời.
- Anh trai thân yêu của tôi và các chú trong họ tộc gần đây có phản ứng gì không?
Chấm dứt hồi tưởng, Lâm Tử Hiên giọng điệu có vẻ châm chọc hỏi Marc:
- Quỹ dành cho gia tộc quả là một miếng thịt béo bở. Chú bác tôi ai cũng muốn tiến đến cắn xé một miếng. Hôm nay đã là thứ sáu, tôi rất kinh ngạc khi thấy những chú bác của tôi lại giữ được bình tĩnh lâu như vậy.
- Người vì tiền mà chết, chim vì ăn mà bỏ mạng.
Marc dùng lời lẽ của người Trung Quốc nói:
- Lâm, khi ông nói với tôi những lời này, tôi mấy ngày qua đã nhận thức được rằng, trừ anh của ông ra, các chú bác và tất cả anh em khác của ông đều quấy rầy tôi mấy ngày nay. Bọn họ tìm mọi cách đào móc hỏi thăm tôi một cách tỉ mỉ về tờ di chúc. Tôi có thể cảm giác được bọn họ giống như chó săn ngửi thấy mùi tiền, lục soát hết tất cả vết tích của tiền bạc.
- Nói thật sâu sắc!
Những người bạn của Lâm Tử Hiên đều nhìn Marc mỉm cười khen ngợi, kèm theo tràng pháo tay nhẹ nhàng.
Điều này chắc chắn sẽ khiến Marc có chút đắc ý. Có thể gia nhập vào nhóm những người bạn của Lâm Tử Hiên, hẳn đó là sự vinh hạnh nhất mà ông ta cả đời này vẫn nghĩ.
- Thật sự muốn thành lập quỹ gia tộc phải không?
Marc nhìn Lâm Tử Hiên mỉm cười hỏi:
- Tôi không nghĩ làm như vậy có ý nghĩa gì. Đương nhiên, nếu như Lâm cảm thấy thích, như vậy tôi cũng không ngại tham gia trò chơi này.
- Tôi không cần có ý nghĩa gì! Chính như ông nói vậy, tôi thuần túy chỉ là thích chơi một trò chơi mà thôi.
Lâm Tử Hiên cười nhìn bạn của mình. Ông ta luôn luôn rất ngạc nhiên, những người bạn đã giúp ông ta quản lý và sinh lợi tài sản lại không hề có ý chiếm đoạt, là bởi vì từ nhỏ họ đã nhận được sự giáo dục của gia tộc, hay nói chính xác là xuất phát từ tình hữu nghị giữa bạn bè? Nguyên nhân cụ thể ông ta không thể nào đoán được, mà ông cũng không cố sức đi đoán kết quả. Điều quan trọng là nếu để ông ta lựa chọn, ông thà rằng tin tưởng vào tình bạn giữa bọn họ thì hay hơn.
Thứ bảy, khi Lương Thần quyết định quay về huyện Tây Phong thì hắn nhận được một cuộc điện thoại.
Nghe điện thoại là một người đàn ông tự xưng là Lâm Tử Vũ, đồng thời yêu cầu Lương Thần đến nhà khách Liêu Dương gặp ông ta. Lương Thần bỗng nhiên cảm thấy có chút quái lạ mơ hồ, chán ghét, thậm chí là phẫn nộ