[Dịch]Quan Lộ Trầm Luân
Chương 304 : Chữ lợi ở bên trong
Ngày đăng: 20:32 09/03/21
Tâm tình chán ghét và phẫn nộ đột nhiên nảy sinh. Tình trạng này có chút khó hiểu, nhưng Lương Thần giờ phút này thực sự cảm nhận được. Khi Lâm Tử Hiên cùng hắn nói chuyện với nhau, trong những câu nói ấy của ông ta thường xuyên để lộ ra sự chán ghét những người trong họ tộc. Có lẽ từ sâu trong tiềm thức hắn đã bị ảnh hưởng từ Lâm Tử Hiên, khiến hắn đối với người nhà của họ Lâm ngoại trừ Lâm Tử Hiên, thì với những người khác đã sinh ra sự ác cảm và bài xích một cách sâu sắc. Đây là một phản ứng rất tinh tế.
Như vậy đối với lời mời của Lâm Tử Vũ, hắn còn đang do dự đi hay là không đi? Lương Thần biết Lâm Tử Vũ là anh trai duy nhất của Chủ tịch Lâm, hiện là Cục trưởng cục Tổng hợp. Hôm nay ngày mùng bảy tháng giêng, Cục trưởng Lâm từ thủ đô Bắc Kinh xa xôi tới đây, lẽ nào chuyến đi này đặc biệt muốn thấy mặt hắn sao?
Diệp Thanh Oánh, Diệp Tử Thanh và Vương Phỉ Hạm nhất trí cho rằng Lương Thần hẳn là nên đi đến cuộc hẹn trước. Điều mà họ gọi là tiên lễ hậu binh, chưa hiểu rõ dụng ý của đối phương, mà đã tỏ ra thái độ khinh thị có hành vi vô lễ với đối phương, cuối cùng vô duyên vô cớ tự dưng trở thành kẻ địch. Đó không phải là cách giải quyết của một người thông minh.
Nhìn vẻ mặt biến đổi thất thường của hắn, Diệp Tử Thanh cười quyến rũ, lấy áo khoác cho hắn rồi dụ dỗ:
- Được rồi, đi gặp mặt vị Cục trưởng Lâm cũng không mất mát gì. Nếu nói chuyện không hợp, bỏ của chạy lấy người được mà.
Dưới sự khuyên bảo của Diệp Tử Thanh, Lương Thần mặc áo khoác, lắc đầu nói:
- Dự tiệc mà xem như không có dự tiệc. Lần gặp mặt như vậy chắc hẳn cũng không vui sướng gì.
Dừng một chút, vẻ mặt hơi châm chọc nói tiếp:
- Anh và mọi người đánh cuộc, ý đồ của Cục trưởng Lâm nhất định là liên quan đến việc Chủ tịch Lâm trao quyền thừa kế cho anh.
Khách sạn Liêu Dương nằm phía sau đỉnh núi. Vì địa thế nơi này cao ráo, có thể từ đó phóng tầm mắt ra xa, quan sát cảnh vật chung quanh yên tĩnh tuyệt đẹp. Nơi đây tuyệt nhiên có thể trở thành địa điểm cho tỉnh cử hành hội nghị, tiếp đãi khách nước ngoài, hoặc là nơi thư giản giải trí tốt nhất. Khách sạn này có chín tầng. Các phòng dành cho lãnh đạo được thiết kế ở các tầng giữa. Lúc này, Lâm Tử Vũ ngồi ở ghế sofa tại phòng khách, tựa hồ như khá thong dong mà uống trà.
Bên phía trái của ghế sofa, có một người phụ nữ trung niên và một cô gái tuổi thanh xuân. Cô gái thân hình cao gầy, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần, cử chỉ để lộ ra tính cách bồng bột trẻ con. Cô gái dường như đang hết sức buồn chán, uể oải dựa vào phía sau, há cái miệng nhỏ nhắn ngáp dài mấy tiếng.
Nhìn bộ dáng lười nhác uể oải của cô gái, người phụ nữ trung niên không nhịn được lắc đầu nói:
- Mi mi, một lát nữa khách sẽ tới, con giữ ý tứ một chút được không.
- Dựa vào cái gì a?
Cô con gái được mẹ gọi là Mi Mi không chút để ý còn tiến lại dựa vào vai mẹ, trong miệng miễn cưỡng nói:
- Ba và khách gặp nhau, con tại sao phải giữ ý tứ, giữ hình tượng chứ? Hơn nữa, cũng không phải thân thiết, hình tượng hay không hình tượng có liên quan gì với nhau. Nếu sợ con làm mất thể diện ba mẹ, vậy con dứt khoát là đi vào phòng sẽ hay hơn.
- Mẹ con cũng là muốn tốt cho con.
Nhìn con gái, Lâm Tử Vũ trên nét mặt lộ ra sự yêu quý mở miệng nói:
- Mi Mi của ba mẹ cho dù cách cư xử không thục nữ, nhưng so với người khác xinh đẹp hơn nhiều.
- Ba hôm nay có chút đáng nghi à nha!
Lâm Mi Mi dùng ánh mắt hoài nghi đánh giá ba của cô. Trước mặt lại khen ngợi cô hơi quá, đối với cô mà nói đây là lần đầu tiên được ba khen.
- Như thế nào, ba khen con gái cũng không được sao?
Lâm Tử Vũ khẽ mỉm cười.
Lâm Mi Mi lắc lắc đầu. Cô hôm nay cảm thấy từ giọng nói cho đến động tác của ba có chút khác thường. Cô biết người khách mà mình sắp gặp mặt là một chàng thanh niên còn trẻ tuổi. Hơn nữa cô cũng biết, người thanh niên này sẽ kế thừa tài sản mấy chục tỷ của chú cô.
Đối với sự qua đời của chú, cô rất đau lòng. Trong ký ức của cô vẫn hiện về hình ảnh người chú đã từng dẫn cô ra ngoài ngoại thành dã ngoại. Đồng thời, cô cũng rất hiếu kỳ muốn biết rốt cuộc người mà chú chọn tài sản mặt mũi như thế nào? Mà lần này, cô thẳng thắng bỏ rơi đám bạn ở thủ đô, nguyên nhân chính là theo cha mẹ tới Liêu Dương.
Tiếng đập cửa vang lên, Lâm Tử Vũ và vợ Tống Tuệ Đồng sắc mặt khẽ động.
- Mi Mi, ra mở cửa đi con.
Lâm Tử Vũ trầm giọng nói với con gái. Lâm Mi Mi dạ một tiếng, nghe lời ba đứng dậy đi tới mở cửa phòng ra.
- Xin hỏi, Cục trưởng Lâm có ở trong phòng không?
Sau khi cửa mở thấy một cô gái khá trẻ tuổi xuất hiện, Lương Thần đầu tiên là ngẩn người ra, nhưng sau đó, hắn nhìn dung mạo của cô gái này thấy có mấy nét quen thuộc. Chủ tịch Lâm và Lâm Tử Vũ là anh em, trên dung mạo của hai người có vài điểm giống nhau. Nếu hắn đoán không sai, cô gái xinh đẹp mở cửa cho hắn là con gái của Cục trưởng Lâm Tử Vũ.
Lâm Mi Mi cũng hơi run một chút, nguyên nhân là bởi vì trên khuôn mặt đối phương kia và chú có vài nét tương đồng nhau. Lâm Mi Mi lập tức hiểu ra, người thanh niên trẻ tuổi này chính là khách của ba mẹ, cũng chính là người mà chú chọn để thừa kế tài sản. Thật sự bởi vì tướng mạo có chút tương đồng nên chú mới đem toàn bộ tài sản giao cho chàng thanh niên này? Chú lẽ nào là người đại khái qua loa vậy sao? Hoài nghi nghi hoặc, Lâm Mi Mi rất thục nữ mà gật gật đầu nói:
- Anh chính là Lương Thần? Mời anh vào trong.
Lương Thần đi vào phòng khách rộng lớn, chỉ thấy vị Cục trưởng Lâm mà hắn đã có lần gặp mặt qua và người phụ nữ trung niên đang ngồi ở ghế sofa. Bọn họ chỉ dùng ánh mắt đánh giá hắn mà không nói lời nào.
- Chào Cục trưởng.
Lương Thần không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh mà mở miệng chảo hỏi trước. Hắn đoán người phụ nữ trung niên kia là vợ của Lâm Tử Vũ, nhưng phán đoán này chưa được chứng minh xác thực.
- Trưởng phòng Lương, xin mời ngồi.
Ngoài dự kiến của Lương Thần, thái độ của Lâm Tử Vũ rất ôn hòa, giơ tay ra hiệu Lương Thần ngồi bên cạnh ông ta. Hơn nữa còn chủ động giới thiệu cho Lương Thần người trong nhà của ông:
- Đây là con gái của tôi Mi Mi, đây là mẹ của Mi Mi.
- Kêu thím đi.
Vợ Cục trưởng Lâm cũng có vẻ rất bình dị gần gũi, mở miệng nói:
- Đã sớm nghe nói về cháu, hôm nay mới thấy mặt.
Nói xong dường như nhớ tới cái gì, trên vẻ mặt lại lộ ra vẻ thương cảm nói:
- Thấy cháu, liền nhớ tới Tử Hiên. Ôi, Tử Hiên này cả đời thật sự là bất hạnh, ngay cả huyết thống cũng không lưu lại.
Lương Thần chỉ im lặng không nói.
Hắn tạm thời còn chưa hiểu dụng ý của đối phương. Cho nên hắn phản ứng bẳng cách không đáp lại lời của bọn họ, vững vàng chống đỡ, nhìn vợ chồng Cục trưởng Lâm cuối cùng là muốn nói cái gì.
- Bây giờ là tháng giêng, không nên nhắc đến chuyện thương cảm.
Lâm Tử Vũ phất phất tay, trên nét mặt lộ ra vẻ ảm đạm, dường như lời nói thương tâm của vợ khơi gợi lại ký ức đau buồn, thở dài nói:
- Em trai tôi tuy rằng không lưu lại đứa con, nhưng Tiểu Lương không khác gì con của chú ấy.
Nói xong lại quay đầu nói với Lương Thần:
- Tiểu Lương, cậu là do Tử Hiên chọn làm người thừa kế. Tôi hy vọng cậu kế thừa không chỉ có tài sản của em tôi, mà quan trọng hơn là kế thừa địa vị của chú ấy trong Lâm gia.
Cục trưởng Lâm cuối cùng nói một câu khiến Lương Thần cảm thấy hết hồn. Kế thừa vị trí Lâm Tử Hiên trong gia đình họ Lâm? Hắn lấy cái gì mà đi kế thừa? Hắn cũng không phải là con của Lâm Tử Hiên, hơn nữa với Lâm gia cũng không có một chút quan hệ huyết thống. Hắn giống như một người ngoại tộc đi kế thừa tài sản, địa vị của Lâm Tử Hiên lúc còn sống. Chuyện này quá hoang đường giống người ngốc nói chuyện viễn vông sao? Quan trọng nhất là lòng hắn giờ đây không hề thanh thản, không còn cảm giác hứng thú.
Nhìn vẻ mặt nghiêm nghị của Cục trưởng Lâm, Lương Thần trên mặt không tỏ vẻ gì hết. Hắn biết đối phương hẳn là còn có những suy nghĩ tiếp theo đó. Không cần Lương Thần thúc giục, cách nghĩ của đối phương đích thực sẽ tự động khơi mào.
- Tiểu Lương, có lẽ cậu sẽ cảm thấy lời nói của tôi quá mức đường đột và vớ vẩn. Nhưng trên thực tế, đây là ý nguyện của em tôi Tử Hiên.
Khoảng vài giây sau đó, Lâm Tử Vũ tung ra một quả bom.
Lương Thần trên mặt lập tức biến sắc, vẻ mặt hắn quả thật đã bị câu nói này của đối phương đả động rất mạnh. Ánh mắt chăm chú nhìn đối phương một lúc lâu, thấy trên nét mặt của đối phương không có chút vết tích nói dối nào. Có lẽ, Lâm Tử Vũ cũng không có nói dối. Đường đường là Cục trưởng cục Tổng hợp, cũng không đến mức ti tiện mà dùng tình anh em ngụy trang. Nhưng cứ như vậy, càng tăng thêm sự ngờ vực trong lòng của Lương Thần mỗi lúc một sâu.
- Luật sư Marc của em tôi đã liên hệ với cậu chưa?
Lâm Tử Vũ cũng không vội bóc trần đáp án, mà là chuyển đề tài hỏi.
- Liên hệ qua rồi. Luật sư Marc thúc giục tôi nhanh chóng làm thủ tục bàn giao tài sản, nhưng tôi tạm thời chưa nghĩ đến
Đối với điểm này, Lương Thần không có gì giấu diếm. Sau khi trả lời, hắn hơi hơi nhíu mày nói:
- Cục trưởng Lâm đối với lời nói vừa rồi của ông, tôi có chút không hiểu.
Lâm Tử Vũ mỉm cười xua tay nói:
- Hoá ra cậu còn chưa tiếp xúc qua luật sư Marc, thảo nào…. !
Dừng một chút, ánh mắt ngưng hướng đối phương thở dài nói:
- Em của tôi Tử Hiên ủy thác cho luật sư Marc một đĩa VCD. Đó là băng thu hình của Tử Hiên trước khi tiến hành cuộc phẩu thuật. Trong cuốn băng ghi hình đó, chú ấy rõ ràng báo cho người nhà biết chú ấy chuẩn bị thực hiện lời hứa năm đó, thành lập quỹ gia tộc Lâm thị với số lượng hạn định trong vòng mười tỷ.
Lâm Mi Mi đứng một bên nhíu lông mày. Đối với chuyện này cô thật sự là lần đầu tiên được nghe nói.
- Đây là chuyện nội bộ của gia tộc Lâm.
Lương Thần lắc đầu nói:
- Hẳn là chuyện này đối với người ngoài như tôi không có quan hệ gì.
- Em của tôi tinh tường ngỏ ý, đối với số vốn này và quyền quyết định về hạn mức cụ thể hoàn toàn giao cho người thừa kế của chú ấy quyết định.
Lâm Tử Vũ không chút hoang mang nói ra câu cuối cùng, dùng ánh mắt đầy thâm ý nhìn đối phương nói:
- Từ điểm này không khó đoán ra em tôi đích thực có dụng ý gì. Tiểu Lương, chúng ta đều là người thông minh. Cậu và tôi hẳn đã biết trò chơi của Tử Hiên. Hạn mức trong vòng 10 tỷ. Như vậy cho dù cậu bỏ vào vào một đồng tiền, cũng không ai dám chỉ trích hoặc truy cứu cậu cái gì. Có thể tưởng tượng, tiền bạc giống như là sợi dây thừng, vô hình trung đem mọi người trong gia tộc kết dính lại với nhau. Mà hiện tại, còn một đầu khác của sợi dây thừng này là Tiểu Lương cậu đang cầm giữ trong tay.
Lương Thần lặng im một lát, chậm rãi tiêu hóa những lời này của đối phương. Về cái gọi là quỹ của gia tộc, Lương Thần cũng không có nghi ngờ gì. Dù sao cũng có di chúc để lại, không thể giả được. Mà giả thiết lời nói của đối phương chân thật, như vậy hắn nhất định phải thừa nhận, vị Chủ tịch Lâm kia quả thật có mượn tay hắn chỉnh đốn lại suy nghĩ của mọi người trong gia tộc. Về phần vị trí kế thừa gì đó cũng chưa chắc lắm!
- Như vậy, Cục trưởng Lâm, ông hôm nay mời tôi đến, là muốn đề nghị gì, hoặc là yêu cầu tôi cái gì?
Nói có vẻ cho lớn lao, tóm lại chẳng qua là xoay quanh một vụ tư lợi. Vì thế Lương Thần không muốn lãng phí thời gian, đi trực tiếp vào vấn đề.