Quần Long Chi Thủ [Luận Anh Hùng]

Chương 10 : Ngây thơ có răng

Ngày đăng: 14:11 18/04/20


Dương Vô Tà chưa từng “đi theo” Bạch Sầu Phi.



Sau khi kế hoạch chín muồi, lúc phản bội Tô Mộng Chẩm, Bạch Sầu Phi cũng muốn giết chết Dương Vô Tà. Nhưng Dương Vô Tà cảnh giác rất nhanh, hai tên cao thủ mà Bạch Sầu Phi phái đi truy sát Dương Vô Tà là Ngôn Trung Hư và Trí Lợi, lại bị cao thủ của hai đảng Phát Mộng âm thầm ủng hộ Dương Vô Tà giết chết, còn Dương Vô Tà cũng mất tích tại cửa hàng Hán Đường Gia Tư, từ đó không thấy nữa.



Cho đến khi Tô Mộng Chẩm tái xuất giang hồ, y mới trở lại.



Trong thời gian ba thủ lĩnh Tô Mộng Chẩm, Bạch Sầu Phi, Vương Tiểu Thạch đoàn kết hiệp lực, cùng nằm quyền Kim Phong Tế Vũ lâu, Bạch Sầu Phi cũng cảm thấy rất hứng thú đối với người này, chủ yếu là muốn “lôi kéo” đối phương.



Đến “thời kỳ cuối” Tô Mộng Chẩm cầm quyền Phong Vũ lâu, ai cũng biết muốn tiêu diệt Tô Mộng Chẩm, trước tiên nhất định phải giải quyết Vương Tiểu Thạch, Dương Vô Tà và Bạch Sầu Phi.



Đối với Bạch Sầu Phi, sự tình dễ giải quyết hơn nhiều, ít nhất có thể giảm bớt một người.



Hắn từng thăm dò Dương Vô Tà, dùng nốt ruồi của Dương Vô Tà làm “ngòi nổ”.



Bạch Sầu Phi nói:



- Trên trán ngài có chí (nốt ruồi), lẽ ra phải là thiếu niên đắc chí.



Dương Vô Tà nói:



- Ta là thiếu niên đắc chí, chí trong chí sang (nốt ruồi).



Bạch Sầu Phi nói:



- Với tài trí của huynh, thành tựu hiện nay còn chưa tương xứng.



Dương Vô Tà nói:



- Ta chỉ cần sở học của mình có chỗ dùng, không có chí lớn.



Bạch Sầu Phi hỏi:



- Tại sao không thi lấy công danh?



Dương Vô Tà nói:



- Đã thi rồi, thi không đậu.



Bạch Sầu Phi ngạc nhiên:



- Huynh cũng thi không đậu? Quá không công bằng rồi.



Dương Vô Tà hờ hững nói:



- Cũng không có gì, thi không đậu cũng tốt.



Bạch Sầu Phi kinh ngạc:



- Tại sao? Có công danh thì luôn tốt hơn chứ.



Dương Vô Tà nói:



- Hiện nay quan hàm đều có giá, thậm chí có thể dự chi danh hàm, trước tiên đến địa phương làm quan, sau khi đục khoét tiền mồ hôi nước mắt của bách tính, lại nộp lên số nợ mua quan. Loại quan này có gì quý hiếm?



Bạch Sầu Phi nói:


- Từ sáng đến tối chỉ biết chơi, không sợ chơi hết sao?



Dương Vô Tà nói:



- Chơi mà có đạo, có thứ nên chơi có thứ không nên chơi, sao có thể chơi hết được? Đời người là một trò chơi, vẫn đang chơi, chỉ là có trò chơi nhẹ nhõm, có trò chơi nghiêm túc, có trò vui vẻ để chơi.



Vương Tiểu Thạch nói:



- Chẳng trách tuy ngài dùng mưu trí, nhưng lại không già.



Dương Vô Tà ngạc nhiên hỏi:



- Là sao?



Vương Tiểu Thạch nói:



- Bởi vì ngài vẫn giữ nguyên tâm hồn ngây thơ.



Hắn cười cười lại nói:



- Còn có hai hàm răng vừa trắng vừa đẹp mắt.



- Ta gọi là Dương Vô Tà mà.



Dương Vô Tà cũng dùng ngón tay gõ gõ răng cửa của mình, phát ra âm thanh trong trẻo, giễu cợt nói:



- Ta là ngây thơ có răng.



Lần đối thoại này, đối với Vương Tiểu Thạch cũng có tác dụng nhất định.



Bởi vì không lâu sau, Vương Tiểu Thạch lại tạm thời từ chức tam đương gia, rời khỏi Phong Vũ lâu, đến Hồi Xuân đường làm thầy thuốc, mở Sầu Thạch trai bán tranh chữ.



Cho đến khi hắn bị Thái Kinh bức rời kinh sư, sau đó lại quay về, một mình xây dựng Tượng Tị tháp, đối kháng với Phong Vũ lâu do Bạch Sầu Phi nắm giữ sau khi phản bội Tô Mộng Chẩm.



Đây cũng là chyện sau mấy phen mưa gió.



Từ sau khi Tô Mộng Chẩm suy sụp, Dương Vô Tà cũng thay đổi.



Y tái xuất giang hồ, giúp Tô Mộng Chẩm diệt trừ Bạch Sầu Phi, lại nghe theo lệnh Tô công tử, giết liễu lâu chủ của mình.



Lúc y lại xuất hiện, người đã già.



Ít nhất, y đã hói đầu, tóc trắng, nếp nhăn đầy mặt, giống như đã già đi hai mươi năm.



Con người cũng thay đổi, ít nói hơn, cũng không nuôi cá.



Y chỉ giúp Vương Tiểu Thạch giữ gìn đại cục của Phong Vũ lâu, lặng lẽ.



Vương Tiểu Thạch đi rồi, y lại theo dặn dò của Vương Tiểu Thạch, giúp đỡ Thích Thiếu Thương chống đỡ đại cục, vẫn lặng lẽ.



Mang theo tâm tình thê lương, cùng với sắc mặt tang thương, còn có ký ức già nua.



Chỉ có hàm răng của y vẫn chỉnh tề, chỉ là hơi vàng hơn so với trước kia.



Y đã rất ít cười, nhưng cười lên vẫn vô tà (ngây thơ).