Quần Long Chi Thủ [Luận Anh Hùng]

Chương 9 : Nữ nhân không tiếng khóc

Ngày đăng: 14:11 18/04/20


Hà Trạch Chung dẫn Tôn Thanh Nha trở lại.



Tôn Thanh Nha cũng mang đến một thứ, đó là một cây kéo lớn màu vàng giống như miệng hổ, lại khảm răng cưa, “cụp” một tiếng là có thể kẹp đứt một cái đầu người.



Thích Thiếu Thương nhìn cây kéo vàng óng kia, trên mặt lộ ra vẻ suy nghĩ.



Tôn Thanh Nha thấy đám người Thích Thiếu Thương đều đã mặc đồ đen, trang phục gọn gàng, tùy thời có thể kéo mũ che mặt, toàn quân đợi phát, cũng nhăn răng ra, trên mặt hiện ra thần thái kỳ dị.



Thích Thiếu Thương hỏi:



- Đây là binh khí Thị Phi tiễn mà Tôn Vưu Liệt dùng để thành danh?



Tôn Thanh Nha đáp:



- Vâng.



Thích Thiếu Thương lại hỏi:



- Tại sao nó lại ở trong tay ngươi?



Tôn Thanh Nha nói:



- Y không mang theo hành động.



Thích Thiếu Thương hơi ngạc nhiên:



- Hắn giao nó cho ngươi?



Tôn Thanh Nha cắn môi gật đầu.



Chợt nghe sau lưng có một giọng nói vang lên:



- Tôn Vưu Liệt đã không mang theo binh khí độc môn, chắc đã không dự định còn sống trở về. Như vậy, hắn nhất định đã nhắn nhủ vài lời quan trọng với ngươi.



Người lên tiếng là Dương Vô Tà.



Y đã trở lại, hơi thở dốc.



Thích Thiếu Thương thậm chí không quay đầu lại.



Y sớm biết Dương Vô Tà đã trở về.



Trở lại thật nhanh!



Thích Thiếu Thương không nhịn được trong lòng cao hứng, y biết Dương Vô Tà nhất định đã có thu hoạch.



Nếu như không có thu hoạch, người này quyết không dễ dàng trở về tay không.



Y cũng không phải nghe thấy giọng nói mới phân biệt được là Dương Vô Tà.



Từ sau khi quen biết đại tỷ Lại Tiếu Nga của Đào Hoa xã, cộng thêm “Phạn Vương” Trương Thán trong Phong Vũ lâu “làm mẫu biểu diễn”, y đã biết không thể dựa vào giọng nói để phân biệt người khác. Bởi vì bọn họ có thể mô phỏng âm thanh của người khác, thậm chí là các loại động vật, quả thật giống nhau như đúc.


- Ta đã sớm phái người điều tra, mẫu thân của y vốn là nữ tử thanh lâu, y cũng xuất thân từ kỹ viện. Y có thể ở nơi đó khổ học thành danh, quả là một người tài giỏi.



Truy Mệnh chợt nói:



- Y đã xuất thân từ nơi gió trăng, vậy cũng khó trách có tình cảm đặc biệt với nơi này.



Gia Cát cười hỏi:



- Thế nào, ngươi không cho rằng ý kiến của Dương Vô Tà là kế sách sáng suốt sao?



Truy Mệnh vội nói:



- Không không, y đã nói ra lời trong lòng cháu. Nếu thỉnh thoảng đi ăn chơi uống rượu một phen cũng bị cấm tuyệt, nhân sinh còn có gì vui? Nhưng theo cháu biết, thế thúc đã sớm bẩm tấu với thánh thượng, nếu những nơi múa hát sắc đẹp này cũng bị quan lại khống chế, vậy nhất định sẽ rất kém sắc, chẳng có gì khác với mỹ nhân trong cung. Thế thúc đã sớm thỉnh cầu phê chuẩn, hoàng thượng cũng tỏ vẻ đồng ý, tại sao thế thúc không nói rõ với Dương Vô Tà?



Gia Cát chỉ vuốt râu mỉm cười, một lúc sau mới nói:



- Trên đại cục thì nên làm như vậy. Nhưng loại chuyện này, lúc tuyên bố với bên ngoài, luôn cần một người giang hồ hoặc bang phái võ lâm đề xuất, mới dễ nói chuyện hơn.



Y thong thả nói:



- Muốn làm đại sự, nhất định không nên so đo xem người khác nhìn ngươi thế nào, nói ngươi thế nào. Ngươi làm xong chuyện thì sẽ tự có công luận, không cần để ý thị phi trước mắt.



Dương Vô Tà không nghe thấy đoạn đối thoại này giữa Gia Cát Tiểu Hoa và đồ nhi Truy Mệnh.



Nhưng y trở lại Phong Vũ lâu không lâu, liền nghe nói hoàng thượng đã lên tiếng, Thái Kinh cũng không dám nhúng tay vào nghành nghề khói hoa trăng gió. Mà với thực lực của Phong Vũ lâu, Lục Phân Bán đường cũng không dám tùy tiện xâm chiếm.



Mọi người đều biết Dương Vô Tà đã giúp ngành nghề cổ xưa này rất nhiều, lũ lượt đến cám ơn.



Thừa dịp này, Dương Vô Tà dùng danh nghĩa Tô Mộng Chẩm, thủ lĩnh Mộng đảng Ôn Mộng Thành… đưa ra ba điều quy ước, không cho phép bất kỳ chuyện gian trá cướp đoạt, uy hiếp hối lộ phát sinh, bất kể an toàn của khách hay nữ tử thanh lâu đều được bảo đảm, nhưng cũng không để cho bọn họ lớn mạnh, hung hăng càn quấy.



Nhờ Dương Vô Tà mà đám người Ôn Mộng Thành tránh khỏi bị thế lực Thái Kinh, Lục Phân Bán đường và Mê Thiên minh khống chế, ai nấy đều ca tụng.



Đối với những lời cảm ơn ca tụng này, Dương Vô Tà chỉ cười mà không nói, cũng quy hết công lao về danh nghĩa Tô Mộng Chẩm.



Tô Mộng Chẩm khá hài lòng với chuyện này, bởi vì hành động này của Dương Vô Tà chẳng những khiến cho nơi khói hoa oanh yến gió trăng khâm phục và ngưỡng mộ, quan trọng hơn là đã gia tăng thanh thế của Phong Vũ lâu, còn có một đám người của thanh lâu kỹ viện hiệu lực nghe lệnh.



Y cũng cười hỏi Dương Vô Tà.



- Sao ngươi lại đặc biệt chiếu cố những nữ tử thanh lâu gió trăng này?



Dương Vô Tà chỉ lạnh mặt đáp:



- Bọn họ cũng là những kẻ đáng thương. Thân thể vốn là của mình, nhưng lại bị ngàn người, vạn người giày xéo, đã đủ đáng thương rồi. Ta không muốn khiến cho bọn họ không còn chỗ dựa.



Tô Mộng Chẩm cười nói:



- Thế nhưng, có rất nhiều nữ nhân trăng hoa đều tự nguyện sa đọa, tìm vui trong đó, vui vẻ không biết thời gian qua.



Câu trả lời của Dương Vô Tà là:



- Nữ nhân không tiếng khóc, không có nghĩa là trong lòng cũng không có vị đắng.