Quần Long Chi Thủ [Luận Anh Hùng]

Chương 25 : Anh hùng đều bại trong tay ngươi

Ngày đăng: 14:11 18/04/20


Hán tử bôi đen trán dĩ nhiên là Trương Thán.



Mặt của hắn nửa trắng nửa đen, quá dễ nhận ra, không bằng bôi đen toàn bộ.



Thính giác của hắn rất nhạy bén, phản ứng cũng nhanh, vừa nghe lập tức cùng hán tử cầm trường thương gật đầu một cái.



Lúc này Thích Thiếu Thương cũng gật gật, cố ý “ừ” một tiếng, nói:



- Chỗ giường kia có tiếng động lạ, là người hay là chuột, ai qua đó nhìn thử xem!



Chỉ nghe đại hán cầm thương kia quát lên:



- Ta đi!



Hắn lắc mình tiến lên, mũi thương khều một cái, vén màn giường lên. Chỉ thấy chăn giường lộn xộng, có một góc chăn bị ướt, thấm vào đáy giường. Trong lòng mọi người đã hiểu bảy tám phần. Tôn Ngư Cầm thương cố ý lớn tiếng nói:



- Trên giường không ai, chỉ một bãi nước tiểu.



Trương Thán trầm giọng nói:



- Trên giường không có ai, dưới giường thì sao?



Thích Thiếu Thương cười khà khà nói:



- Đường đường là cửu ngũ chi tôn, sao lại chui xuống dưới gầm giường, đó chẳng phải giống như rắn chuột sao. Có điều ngươi đã nói vậy, ta phải xem thử một chút.



Chợt nghe một tiếng quát, Lý Sư Sư lại lướt nhanh tới, rút đao tập kích, đồng thời quát lên.



- Thổ phỉ to gan, dám đả thương quan gia, ta liều mạng với ngươi!



Thích Thiếu Thương hiểu ý phất tay, Tôn Ngư lập tức cầm thương giao chiến với Lý Sư Sư, leng leng keng keng rất náo nhiệt.



Thương gió mạnh.



Đao ý sắc.



Binh khí của hai người tuy một dài một ngắn, nhưng cố ý phối hợp, cũng đánh đến mức ngang tài ngang sức.



Do đó Thích Thiếu Thương cố ý để Tôn Ngư “ứng phó” với Lý Sư Sư.



Bạch Mẫu Đơn không yên tâm bọn họ liệu có sát hại Triệu Cát hay không, vì vậy lướt người vào trong phòng “áp trận”.



Lại nói, Triệu Cát bị khốn chịu nhục, nếu Lý Sư Sư hoàn toàn không có biểu hiện, chuyện này truy cứu tới chỉ sợ nàng là người đầu tiên gặp phải tai ương.



Thích Thiếu Thương để Tôn Ngư ra tay, mà y rất hiểu làm thế nào phân phối tình hình trước mắt.



Trên người Trương Thán có trọng trách khác.




Đáng tiếc Chu Đại Khối Nhi là một người hiền lành, cũng là một người đần độn.



Hắn chỉ biết nắm lấy hoàng đế, lại không biết có thể dùng để uy hiếp kẻ địch.



Thích Thiếu Thương đã không kịp lên tiếng hạ lệnh.



Bởi vì kiếm của y còn nhanh hơn tiếng.



Cho nên y lập tức xuất kiếm.



Tức thời kiếm tới!



Kiếm nhanh.



Thế nhưng đao càng nhanh, hơn nữa càng dài.



Thanh đao gần mười tám thước của Nhất Gia đã như gió lốc ngăn cản kiếm của y.



Đao kiếm giao nhau chỉ một chiêu, Thích Thiếu Thương đã nhận định một chuyện.



Không dễ giành thắng lợi!



Lúc này, Trương Thán đã “kéo” người bịt mặt tư thái yêu dị kia đến gần bên cạnh hắn, xem ra là muốn ba người liên thủ chiến đấu với ngự tiền hồng đỉnh tử y lam bào thị vệ Nhất Gia.



Nhưng lúc này Thích Thiếu Thương lại ghé đến bên tai Trương Thán thấp giọng nói một câu:



- Phản Phản thần công của ngươi có đất dụng võ rồi. Anh hùng đều bại trong tay ngươi, phải báo thù cho lệnh sư, cùng tiêu diệt gian thần hôn quân trong trận này.



Trương Thán nghe vậy, khuôn mặt đen trầm ổn giống như không cử động, nhưng đôi mắt lại hiện đầy tơ đỏ:



- Tạn lực mà làm, cố sức đến chết!



Nhất Gia ngưng thần, tụ lực.



Đao của hắn đặt ngang trước ngực, hay tay nắm lấy chuôi đao.



Hắn giống như đã người đao hợp nhất, lại không lập tức phát động thế công.



Hắn dường như để mặc cho Thích Thiếu Thương bố trí, hạ lệnh.



Hắn không vội, không quan tâm.



Có lẽ, nhiệm vụ của hắn là thu hút kẻ địch sang bên này, hoàng đế sẽ càng an toàn, hắn cũng càng tận trung với cương vị.



Thế nhưng, sau khi nghe Thích Thiếu Thương hạ lệnh, Trương Thán lại không cùng với lâu chủ của hắn hợp công Nhất Gia, mà là kéo tên kiếm thủ yêu dị kia sang chỗ Chu Đại Khối Nhi.