Quần Long Chi Thủ [Luận Anh Hùng]

Chương 26 : Trận đại kiếp này

Ngày đăng: 14:11 18/04/20


Nếu Chu Đại Khối Nhi biết uy hiếp hoàng đế để ngăn cản kẻ địch tấn công, như vậy chiến cuộc ở nơi này nhất định sẽ hoàn toàn đổi khác.



Nhưng Chu Đại Khối Nhi sẽ không làm như vậy, hắn cũng không phải loại người như vậy.



Cho nên Chu Nguyệt Minh cứu giá tỏ ra hết sức kịp thời và hữu hiệu.



Công kích của Chu Nguyệt Minh rất kỳ lạ.



Người của hắn tròn vo, hắn cũng thật sự cả người tròn trịa “lăn” qua, lại giống như cả người bị người nào hoặc là “lực lượng” gì “đá” lên, đột nhiên xông đến gần, đột nhiên công kích, lại đột nhiên ngừng tất cả công kích, đột nhiên bảo vệ Triệu Cát dưới cương khí tròn vo của hắn.



Hắn xuất thủ, xuất chiêu đều cực kỳ “đột ngột”, lập tức “đoạt” lấy hoàng đế.



Chiêu số của hắn không ai có thể đoán được.



Đáng tiếc hắn lại gặp phải Chu Đại Khối Nhi.



Chu Đại Khối Nhi bởi vì không giỏi ăn nói, cũng không giỏi biểu hiện, cho nên địa vị trong Kim Phong Tế Vũ lâu không xem là quá cao. Nhưng những người từng tham dự “chiến dịch Điềm sơn”, kịch chiến với Lục Hợp Thanh Long đều biết, nếu bàn về chiến lực, Chu Đại Khối Nhi có lẽ là đệ tử thế hệ mới có thực lực mạnh nhất, công lực cao nhất trong lâu và trong Tượng Tị tháp.



Chu Nguyệt Minh luôn luôn ẩn giấu tài năng. Trong kinh thành, võ công thực lực bí ẩn nhất có thể xem là nhóm người hắn, Phương Ứng Khán, Đại Thạch Công, Hắc Quang Thượng Nhân, Mễ Thương Khung, Lâm Linh Tố. Mễ công công dù sao cũng đã lộ diện trong trận đánh Phá Bản môn, nhưng Chu Nguyệt Minh năm đó từng ra tay khi tổng đường chủ Lôi Tổn của Lục Phân Bán đường và tổng lâu chủ của Kim Phong Tế Vũ lâu quyết chiến, ngay cả những người có mặt cũng vẫn sờ không rõ, đoán không ra nội tình của hắn.



Giống như hắn xuất chiêu, trở mặt, không ai có thể đoán được ý đồ của hắn.



Chu Đại Khối Nhi càng không cần phải nói, hắn bản tính đần độn, không hiểu thời vụ hơn bất cứ ai, huống hồ là lòng người gian trá.



Hắn căn bản đoán không ra võ công của Chu Nguyệt Minh.



Hắn căn bản cũng không đoán.



Hắn chỉ một tay đao, một tay kiếm, đao như thớt gỗ lớn, kiếm như sợi mì mềm. Hắn một đao một kiếm, một mềm một cứng, kiếm pháp phóng khoáng rộng rãi, đao pháp biến hóa nhanh chóng, đao đao không lưu đầu địch, kiếm kiếm không quản thân mình, bộ pháp đan xen, cước pháp đạp xuống, mỗi chiêu đều đánh tan, công phá chiêu thức phiêu hốt và đột ngột của Chu Nguyệt Minh.



Ngay cả Chu Nguyệt Minh cũng không nhịn được kêu lên một tiếng:



- Hay!



Hắn biết đây là võ công thất truyền đã lâu trong võ lâm.



Phong thoái!



Điên bộ!



Đại Bài kiếm pháp!



Đại Tỳ đao pháp!
Đao giống như một chiếc quạt lá cọ, kiếm lại giống như một cây củi mục.



Có điều một đao một kiếm này thi triển ra, lúc mềm thì như bột mì, lúc cứng thì như tảng đá, mà lúc sắc bén lại giống như mũi châm.



Kiếm pháp của hắn phóng khoáng rộng rãi.



Đao pháp lại càng biến hóa nhanh chóng.



(Đại Tỳ kiếm pháp, Đại Bài đao pháp!)



Thứ khó đối phó nhất còn không phải là đao này, kiếm này, cước pháp này, bộ pháp này, mà là đấu chí của “con vật” cao lớn này.



Hắn quả thật cả người đều là “vũ khí”.



Hắn dùng thân thể để ngăn cản Chu Nguyệt Minh.



Hắn không tiếc thân.



Hắn thậm chí dùng thân thể của mình để “ôm”, “kéo”, “chặn”, “ném”, “đẩy”, “quét”, “đập”, “đụng”, “đè” lấy Chu Nguyệt Minh. Mục đích chỉ có một, đó là không cho Chu Nguyệt Minh đến cứu hoàng đế.



Thực tế mà nói, với võ công chỉ mới lộ ra một góc núi băng của Chu Nguyệt Minh, chưa chắc không thể đột kích kỳ chiêu sát thương tên cao lớn này, thoát khỏi vòng vây.



Thế nhưng làm như vậy nhất định phải có hi sinh, phải trả giá.



“Cái giá” có thể là bị thương, thậm chí là đứt một tay, thiếu một chân, mù một mắt.



Ví dụ như thế…



Thế nhưng Chu Nguyệt Minh hoàn toàn không chịu, tuyệt đối không muốn.



Hắn nỗ lực cứu hoàng đế vốn là để lập công, nhưng nếu trước tiên phải hi sinh lớn như vậy, bỏ ra nhiều như vậy, hơn nữa còn không biết có cứu được hoàng đế hay không (xem ra, tối nay phản tặc cao thủ như mây), chuyện như vậy hắn sẽ không làm.



Mạng là của mình, không phải của hoàng đế,



Mình không tiếc mạng, ai tiếc?



Mình không thương thân, ai thương?



Cho dù là vì hoàng đế, khiến cho hắn thiếu đi một ngón út, hắn cũng quyết không tình nguyện.



Có lẽ, chỉ đứt một sợi tóc thì là chuyện khác.