Quần Long Chi Thủ [Luận Anh Hùng]

Chương 27 : Liều mạng chém giết

Ngày đăng: 14:11 18/04/20


Triệu Cát trúng một chưởng, bị đánh cho nước mắt chảy ròng ròng, trông thấy phản tặc xuất kiếm kỳ quái kia lại đâm tới một kiếm, còn hắn đã lui đến góc tường, không đường nào để trốn, viện quân không phải bị giết chết thì cũng bị quấn lấy. Hắn luôn luôn sống trong nhung lụa, có khi nào chật vật nhếch nhác như vậy, mặc dù nhất thời tay chân luống cuống, thậm chí sợ chết khiếp, nhưng cũng khơi dậy một chút hào khí, chỉ tay quát lên.



- Điêu dân to gan, vì sao lại dám phạm thượng hành thích, làm chuyện đại nghịch bất đạo như thế!



Chỉ thấy hán tử dùng kiếm kia dường như hơi ngẩn ra, lại dừng tay, mắng với giọng the thé:



- Vì sao ta giết ngươi à? Nói cho ngươi biết, có đến năm trăm bảy mươi tám lý do để giết ngươi, đếm tới trời sáng hư cổ cụt ngón tay cũng không hết. Ngươi đuổi hiền dùng nịnh, bức hại trung lương, dùng hết quốc khố, hà hiếp bách tính, hoang dâm vô đạo, phung phí đục khoét, xa xỉ cực độ, tìm vui hưởng lạc, không bằng cầm thú, đủ loại tội trạng tự ngươi biết lấy, không cần ta phải đếm. Nếu không, ta nói một trăm câu, ngươi nghe một trăm lần thì có ích lợi gì. Ngươi xem bách tính là chó cỏ, ta lại xem ngươi như chó để làm thịt!



Dứt lời lại muốn đâm xuống một kiếm.



Triệu Cát nghe vậy vội nói:



- Tráng sĩ dừng tay, có gì từ từ nói!



Lúc này hắn đích thân trải qua hiểm cảnh, biết tính mạng như chỉ mành treo chuông, có thể kéo dài được lúc nào hay lúc nấy, có thể nói được mấy câu nịnh hót thì cứ nói.



- Những gì ngươi nói trẫm sẵn sàng tiếp thu, những gì ngươi mắng cũng có lý. Trẫm chỉ không biết, biết rồi thì có thể thay đổi. Ngươi không cho trẫm thay đổi, trẫm làm sao lấy công chuộc tội được? Ngươi giết trẫm rồi, tối nay cũng quyết không chạy thoát được. Sao không quăng kiếm gia nhập với trẫm, trẫm đảm bảo sẽ không truy cứu, còn phong ngươi làm đại phu can gián, cùng trẫm trừ bỏ thói xấu, chẳng phải càng có ý nghĩa…



Kiếm thủ kia nghe đến đây, toàn thân run lên, giống như đang chịu đựng thống khổ rất lớn, thầm kêu lên một tiếng, giống như thân không do mình đâm tới một kiếm, lại giống như tự mình muốn đâm một kiếm.



Mặc dù Triệu Cát đoán không ra lai lịch người này, nhưng lại cảm thấy có phần quen thuộc. Có điều nếu đối phương không thích nghe chuyện này, hắn liền đổi sang chuyện khác:



- Nhưng tráng sĩ mắng trẫm xem bách tính là chó cỏ, cho nên cũng xem trẫm như chó để giết, vậy thì không đúng rồi. Chó cỏ không phải chó, mà chỉ là một loại tế phẩm, không phải là chó thật…



Lời còn chưa dứt, chợt nghe kiếm thủ (dường như cũng từ sau lưng hắn) kêu lên một tiếng trầm thấp:



- Ta mặc kệ ngươi có thay đổi hay không, ngàn lần sai vạn lần sai, hôm nay ta phụng lệnh người khác tới giết ngươi, quyết không thể trở về tay không!



Triệu Cát kinh hãi, không nhịn được hỏi:



- Ngươi vâng lệnh người nào, có biết khi quân phạm thượng là tội lớn tày trời!




Đa Chỉ Đầu Đà là người từng trải, thấy vậy liền kêu lên:



- Mau tấn công vào lầu Túy Hạnh, bảo vệ thánh giá quan trọng hơn, đừng để bị tặc nhân điệu hổ ly sơn!



Hắn vừa kêu lên như vậy, chợt nghe Đồng Quán trong nhà cũng liên tục hò hét:



- Mau tới hộ giá, bà nội nó, có bao nhiêu người thì đến bấy nhiêu người, bà nội ngươi, đám nghịch tặc kia hung ác đến mức không giống người!



Vì vậy trọng binh thiện chiến toàn bộ tập trung về khuê các của Lý Sư Sư, những người khác lại vội vàng xách nước cứu người, tránh lan đến thiên tử. Đám người Thích Thiếu Thương, Lôi Quyển mới có thể thừa dịp chia nhau giết ra trùng vây, một đường vừa chạy vừa giết, cũng không dám đi thẳng về Kim Phong Tế Vũ lâu, trước tiên tập hợp tại Phá Bản môn.



Tụ tập, điểm danh nhân số, ngoại trừ hai người Trần Niệm Châu và Tôn Ức Cựu, những người khác tuy có bị thương nhưng không hao tổn, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm. Lôi Quyển hừ lạnh một tiếng, câu đầu tiên lại hỏi:



- Lửa này có phải do Dương Vô Tà đốt hay không?



Thích Thiếu Thương biết Lôi Quyển và Dương Vô Tà có hiềm khích, đành phải gật đầu, nói:



- Là đệ bảo y phối hợp như vậy.



- Hừ, hắn quá cũng nhiều chuyện!



Lôi Quyển hậm hực nói:



- Có điều, không có mấy nhóm lửa này của hắn, tối nay chúng ta có thể tụ tập ở đây e rằng chưa tới một nửa.



Lúc này mọi người mới biết y không để bụng, đều cười lên. Chỉ có Trương Thán lo lắng không yên, nhìn trăng trầm tư, nói một câu:



- Không biết Trần Niệm Châu ở đó có thành công không?



Mọi người không nhịn được nhìn về Thích Thiếu Thương, lại thấy thần sắc của Thích Thiếu Thương dưới ánh trăng như buồn mà không buồn, như cười mà không cười, trong tay còn có một góc tay áo thơm, không biết đang nghĩ gì.