Quần Long Chi Thủ [Luận Anh Hùng]

Chương 28 : Kim cương kinh

Ngày đăng: 14:11 18/04/20


Đám thích khách Thích Thiếu Thương vừa mới rời đi, mọi người lập tức bao vây Trần Niệm Châu.



Bọn họ cũng không vội bắt Trần Niệm Châu lại.



Bởi vì ai cũng nhìn thấy biến hóa sau đó, thích khách này trở giáo phản bội, giết chết thích khách ám sát thánh thượng, do đó hộ giá có công, rất có thể từ đây sẽ được vạn tuế gia tin tưởng. Vì vậy không có mệnh lệnh của thánh thượng, bọn họ cũng không muốn là người đầu tiên xung đột với tên quý nhân không rõ lai lịch này.



Mặc dù không ra tay, nhưng cao thủ đại nội vẫn bao vây Trần Niệm Châu, ít nhất không để cho hắn lại có cơ hội ám sát hoàng thượng.



Đây là phương pháp không “mạo hiểm” nhất.



Đạo làm quan là không nên làm người đi đầu, cũng không nên làm kẻ đi sau, luôn phải biết đi trước một bước, đoán trước tiên cơ, nhưng cũng không nên đi quá “nhanh”, quá “trước”, nếu không lỡ may tranh phong thất bại, trở thành chốt thí, lợi không bằng hại; cũng không thể đi quá “chậm”, quá “lạc hậu”, nếu không người khác chờ phong quan tiến chức, còn ngươi chỉ chờ ăn cám.



Đây là “đạo làm quan” đương thời.



Những “tâm phúc bên cạnh hoàng thượng” này dĩ nhiên đều hiểu được “pháp tắc không đổi” trong quan trường.



Nhưng pháp tắc trên đời không chỉ có điều này.



Pháp tắc làm người cũng không chỉ có một loại.



Giống như pháp tắc khế ước sinh tử tình nghĩa giữa Trần Niệm Châu và Thích Thiếu Thương, những người này lại không hiểu được.



Cho nên bọn họ chỉ có thể làm “quan”, không thể làm hiệp khách.



Làm hiệp khách thì có gì tốt?



Trần Niệm Châu chưa từng nghĩ đến, hắn chỉ đang làm.



Trong lúc “làm”, hắn chỉ nghĩ đến một tình cảnh trong quá khứ, đó là lúc Thích Thiếu Thương còn đang chạy trốn.



Lần đó Thích Thiếu Thương chạy trốn tới trấn Đường Lang, bị người của Thái Kinh, Vương Phủ, Phó Tông Thư phái đến truy sát. Thích Thiếu Thương đang muốn kiên cường nghênh chiến, nhưng Trần Niệm Châu lại khéo léo dùng kế, ngầm vượt Trần Thương, khiến những kẻ đuổi giết Thích Thiếu Thương chạy sai phương hướng.



Trần Niệm Châu sở dĩ có thể dễ dàng làm được chuyện này, bởi vì hắn là người của Thái Kinh, lúc đó đang được phái đến trấn Đường Lang tìm kiếm ôn lương ngọc. Ôn lương ngọc, còn có tên là ngọc khuê, nghe nói là kỳ trân hiếm thấy thời kỳ đầu Đông Hán lưu lại. Thái Kinh nghe được liền muốn có nó, bèn phái đám người Trần Niệm Châu đến địa phương cưỡng ép chiếm đoạt, do đó lại phân mỏng lực lượng truy kích Thích Thiếu Thương.



Lúc đó Thích Thiếu Thương rất kinh ngạc, không hiểu vì sao Trần Niệm Châu lại ngầm giúp mình.



Trước khi xảy ra chuyện huynh đệ Cố Tích Triều mà y tín nhiệm nhất phản bội, y luôn luôn tin người thì không nghi ngờ; thế nhưng, một khi vì tin người mà khiến cho trại hủy người mất, lưu vong chân trời, y khó tránh khỏi hoài nghi người khác.



Có điều, sau đó y biết được “thân thế” của Trần Niệm Châu, mới hiểu rõ ngọn nguồn.



Trần Niệm Châu vốn là người Quảng Đông Phật Sơn, cha của hắn là Trần Lễ từng được hoàng hậu Vương thị của Tống Huy Tông tin tưởng coi trọng, giao cho trọng trách, lúc trước đã từng can gián hoàng đế.



Triệu Cát mặc dù đa tài đa nghệ, nhưng bản tính gần gũi tiểu nhân, thích người nịnh hót, lại hoang tưởng tự đại, cho nên đám nịnh thần như Thái Kinh, Chu Miễn, Đồng Quán, Lương Sư Thành mới có thể thân cận, lại liệt đám đám nhân sĩ trung hiền như Tô Thức, Tư Mã Quang, Văn Ngạn Bác một trăm lẻ chín người vào bia gian đảng. Hoàng hậu Vương thị vốn thực hành tiết kiệm, thấy Triệu Cát xa xỉ cực độ, lại không phân trung nịnh, liền năm lần bảy lượt khuyên nhủ. Triệu Cát chẳng những không nghe, dưới cơn nóng giận còn không thèm gặp mặt hoàng hậu.



Trần Lễ mặc dù là quan nhỏ, nhưng hoàng hậu có ơn tri ngộ với y. Y xét thấy quốc sự trễ nãi, trung lương đi hết, vì vậy cũng liều chết can gián chủ. Chuyện này lại chọc giận Thái Kinh.




Khi đó Thích Thiếu Thương trấn tĩnh lại, chỉ nói:



- Hay là ngươi trước tiên cứ giữ xem đi!



Sau này Thích Thiếu Thương lưu vong bất định, chạy trốn đến không ít địa phương. Cho đến khi y nhờ nắm giữ bí mật thân thế của hoàng đế, uy hiếp ngược lại Triệu Cát, khiến thiên tử này khai ân đặc xá, để y xây dựng lại Liên Vân trại, báo được đại thù. Trong đủ loại tình tiết này, Thích Thiếu Thương vẫn giữ liên lạc mật thiết với Trần Niệm Châu, cùng với bốn, năm bằng hữu sinh tử mà y quen biết trong quá trình chạy trốn.



Có lẽ, có một ngày, sẽ dùng được…



Có lẽ, có một ngày, mọi người sẽ cùng tác chiến…



Quả nhiên.



Ít nhất, Trần Niệm Châu chính là dùng vào chuyện này, trong hành động lần này.



Trần Niệm Châu chờ ngày này đã lâu.



Hắn vẫn ở trong Thái môn, nhưng lại không thể tiếp cận Thái Kinh, không thể giết được kẻ thù này.



Cho nên hắn cũng không thể lấy lại thanh danh gia đình, làm rạng rỡ cửa nhà.



Hắn vẫn chờ đợi ngày này.



Hắn cuối cùng đã chờ được Thích Thiếu Thương tái xuất giang hồ, làm chủ võ lâm kinh sư.



Lúc này hắn liền đứng ra, tự đề cử mình.



Hắn đưa kim cương kinh cho Dương Vô Tà, chỉ cần Dương Vô Tà truyền đạt một câu, một vấn đề của hắn cho Thích Thiếu Thương.



- Thời gian đã tới chưa?



Hắn vẫn luôn chờ đợi câu này.



- Tới rồi.



Hắn cuối cùng đã chờ được.



Ngay vào tối nay.



Chú thích:



(1) Tự tính chỉ cái tính nằm sau mọi hiện tượng, cái ngã. Theo quan điểm đại thừa, tất cả mọi sự đều không có tự tính, vô ngã, tức là không có một cái gì chắc thật, riêng biệt đứng đằng sau các trình hiện. Điều đó không có nghĩa sự vật không có thật, chúng hiện diện nhưng chúng chỉ là dạng xuất hiện của tính Không, tự tính là tính Không. Đây là quan điểm trung tâm của tư tưởng Bát-nhã ba-la-mật-đa và Trung quán.



Vọng kiến là tất cả đều không thực hữu, khẳng định tồn tại đều là vọng kiến, trái ngược với “chân như” (chân tướng bất biến của mọi hiện tượng).