Quần Long Chi Thủ [Luận Anh Hùng]

Chương 34 : Lòng dạ sắt đá mềm vì hoa

Ngày đăng: 14:11 18/04/20


Thích Thiếu Thương phát hiện Lý Sư Sư không chỉ có một vị “bạn thân trong khuê phòng”.



Không chỉ có đương kim phong lưu thiên tử Triệu Cát, ngay cả thi sĩ nổi tiếng Cổ Dịch, thủ khoa âm nhạc Chu Bang Ngạn, danh sĩ phú hào Tô Châu Tôn Công Diệt, đều là khách trong màn của Lý Sư Sư.



Bởi vì những danh sĩ phong lưu này đều có lai lịch, hơn nữa hành tung bí hiểm, vì muốn tránh mặt Triệu Cát, cho nên nhờ người sắp xếp, tốn nhiều khổ tâm, giống như chim sợ cành cong, ngầm vượt Trần Thương. Cho dù hoàng đế bị sắc làm mê mẩn, không biết nội tình, nhưng lại không giấu được Thích Thiếu Thương giỏi khinh công, thường xuyên đến thăm vào đêm khuya.



Y nhìn thấy mọi chuyện.



Y đối với những tao nhân mặc khách này luôn không để trong lòng, cảm thấy trong thời cuộc rối ren, quốc gia gian khó, dân chúng lầm than, sinh linh đồ thán, những kẻ này chỉ biết ngâm gió ngợi trăng, học đòi văn vẻ, chỉ biết há mồm, ngoài sáng tâng bốc lẫn nhau, trong tối khinh thường hãm hại, hoàn toàn vô dụng. Hơn nữa bọn họ tính tình tự cao, ít người biết được dân sinh khó khăn, hiếm người có thể vì dân an bang định quốc. Bản thân y từ thời trẻ đã đọc nhiều sách vở, học rộng nhớ lâu, chuyên cần cố gắng, viết nhạc điền từ, cầm kỳ thi họa, không gì không tinh, ít thứ không thông. Nhưng y lại không coi trọng những nhân tài hủ nho này, chỉ xem dưới tay nổi sấm gió lật mây làm mưa, dưới kiếm độ vong hồn trừ gian diệt ác mới là khí phách của đại trượng phu, bản sắc của anh hùng.



Phong hoa tuyết nguyệt, khoe khoang khoác lác cũng quá dễ dàng.



Tiến có thể thành đại công, lập đại nghiệp, lui có thể bảo toàn thân, được tự tại, như vậy mới xem là một nhân vật tài giỏi.



Thơ chỉ là chữ viết trên giấy, từ càng là dư vị của thơ, ca chỉ xem như âm thanh chấn động không khí, khúc chỉ có thể khiến tâm tình vui vẻ vào lúc rãnh rỗi.



Vẽ cũng chỉ là chân thật trong mộng. Đọc sách nhiều một khi không hiểu rõ, càng khiến người ta hồ đồ. Đại anh hùng chân chính là phải lập ngôn, lập công, lập đức, lúc thấp hèn phải lo co thân giữ mình, phải khiến cho mình sống được vui vẻ, tinh tiến nhất; lúc vinh hiển lại phải trở thành người đứng đầu đỉnh cao hô mưa gọi gió, không kinh thiên động địa, long trời lở đất thì không tính là hảo hán. Cho dù muốn viết thơ, làm từ, vẽ tranh, cũng phải có tài năng thiên thu truyền tụng, vạn năm lưu danh, mới xem là nhân vật hạng nhất.



Một người chỉ quản quản văn học, nhìn nhìn sơn thủy, trêu trêu tình cảm, đùa đùa con cháu, như vậy quá đơn giản. Đối với Thích Thiếu Thương, một người quản một người thì quá tầm thường, anh hùng chân chính là phải một người quản mười người, trăm người, ngàn người, thậm chí là vạn người, mười vạn người, như vậy mới xem như là đại nhân vật, đại trượng phu.



Muốn quản nhiều người như vậy, trước tiên đại trượng phu phải có chí khí lỗi lạc, đại nhân vật phải có thủ đoạn sấm sét. Nhưng như đã nói, một chữ “quản” này không nhất định là điều khiển khống chế, ngược lại có thể chỉ là cảm hóa trên tinh thần, dạy dỗ trên ý cảnh, khích lệ trên chí khí, ảnh hưởng trên nhân cách.



Mười năm trồng cây, trăm năm trồng người, đây mới là công lao sự nghiệp phi thường.



Thích Thiếu Thương vốn không thích kinh thành.



Hắn đọc sử cảm giác được sâu sắc, đại anh hùng, chân hảo hán một khi vào kinh vào thành, rất dễ bị ngợp trong vàng son làm hao mòn chí khí.



Hủ bại là một loại tự sát thoả nguyện.



Sa đọa là một loại bệnh tật thống khoái.



Nhưng bệnh tật và tự sát đều là con đường dẫn đến tử vong.



Lúc y chạy trốn không mệt.



Lúc y bị truy sát không sợ.



Thế nhưng y sợ đô thành hồng phấn khắp nơi, kim phấn thanh bình, phồn hoa phức tạp này. Mỗi buổi tối, y đều cùng với tịch mịch và mỏi mệt vô phương trải qua đêm kinh hoa này



Giống như mỗi lần tỉnh ngủ đều phải lau đi giọt lệ chưa khô bên khóe mắt.



Nhưng y lại biết, là anh hùng thật sự thì không thể không vào kinh.



Không vào kinh thì sẽ không thể gặp gỡ quần hùng, không thể thành đại sự, thỏa chí lớn.



Muốn làm một thủ lĩnh bầy rồng chân chính, phải lần lượt đọ sức với bầy rắn, bầy muỗi, đánh thành rồng bay chín tằng trời.



Do đó tuy y sợ kinh thành, nhưng vẫn vào kinh.



Rất ít người biết, mỗi đêm y lén lút lướt trong gió mạnh đêm tối, nếu không phải đi thăm Lý Sư Sư thì chính là cách xa kinh hoa, đi đến trên tường thành cổ đổ nát, ngồi xuống, nhìn vầng trăng mùa xuân tròn rồi lại khuyết, khuyết rồi lại tròn, cô độc như thế, cô đơn như vậy.



Hoa xuân trăng thu biết khi nào?



Một nhân vật tài giỏi thật sự sẽ không quá lưu luyến với chuyện cũ của mình. Một người luôn luôn nhắc với người khác năm đó hắn anh dũng thế nào, thường thường hắn đã không thể lấy lại sự anh dũng năm xưa nữa.



Đại nhân vật chỉ coi trọng hôm nay.




Một cô gái khi cười lên lại giống như một nam tử xinh đẹp, vẻ đẹp này đã vượt qua giới tính, đặc biệt khiến người ta động lòng thương yêu.



- Bởi vì chỉ có hoa mới làm nổi bật con người của công tử.



Cô gái nhỏ trả lời như vậy.



Sau đó cười, nụ cười chất phác thật thà.



Tóc của cô sợi ngắn, cười lên rất réo rắt.



Thích Thiếu Thương vốn lòng dạ sắt đá cũng trở nên nhu hòa, y cảm thấy cô bé trước mắt này cũng giống như thiếu nữ mà y quen biết trước kia.



Đáng tiếc y đã không còn trẻ tuổi, ít nhất tâm cảnh đã già.



- Vì sao nên chọn đóa hoa này?



- Bởi vì chỉ có đóa hoa này mới phù hợp với vẻ tiêu sái của công tử.



Cô gái đối đáp trôi chảy. Dòng nước vô tâm, lại tự có thiên cơ.



Vì vậy Thích Thiếu Thương đã mua đóa hoa này.



Y hỏi giá.



Cô bé giơ một ngón tay lên, ý là muốn một văn tiền.



Đương nhiên, đó là một cái giá rất đắt, quả thật ép giá tận cùng.



Cô dám ra giá như vậy, là vì nhìn ra Thích Thiếu Thương là một người tiếc hoa.



Có điều cô nói giá rồi, lại hối hận mình đã ra giá quá cao.



Không nên chọc giận, dọa cho khách chạy mới phải!



Cho nên, khi Thích Thiếu Thương tiện tay nhét cho cô một thỏi bạc, sau đó cầm hoa đi mất, cô cầm bạc, vẫn cầm nó từ lạnh đến ấm đến nóng, thật lâu không nói nên lời, không chớp mắt, không thở một hơi, lúm đồng tiền xinh đẹp tinh ranh, giống như hoa trong thùng và trong đêm tối, đan dệt ra nghi hoặc mỹ lệ, mỹ lệ nghi hoặc.



Thích Thiếu Thương lại cầm hoa bước đi.



Y không thể vì nàng mà cả đời không mua hoa, không hái hoa, không thích hoa.



Y quyết định phải tìm người để tặng đóa hoa này.



Y quyết tâm phải tặng hoa cho người mình yêu thích.



Y đã tìm được người này.



Y đã không thể chờ đợi.



Nhìn thấy hoa, càng cảm giác được mùa xuân đã đến gần.



Mặc dù là mùa xuân đến trễ, nhưng vẫn là mùa xuân như trước.



Y quyết tâm phải thử một lần.



Tặng hoa.