Quần Long Chi Thủ [Luận Anh Hùng]

Chương 6 : Trừ cái chết thì không còn gì khác

Ngày đăng: 14:11 18/04/20


Trương Thán và Tôn Ngư cũng nhìn về chiếc đầu này.



Hai người đều kinh hãi.



Không, là một người kinh, một người hãi.



Trong giang hồ sóng to gió lớn, trong võ lâm chém giết liên miên, trong kinh thành thay đổi không ngừng, trong bang phái người sống người chết, bọn họ vốn đã nhìn quen.



Lẽ ra không còn gì có thể khiến cho bọn họ “kinh”.



Thích Thiếu Thương không quay đầu lại. Y không nhìn bọn họ, giống như đã biết biểu tình trên mặt bọn họ, thậm chí cũng hiểu trong lòng bọn họ nghĩ gì.



Cho nên y hỏi:



- Các ngươi nhận ra hắn?



Tôn Ngư đáp:



- Nhận ra.



Phản ứng của hắn nhanh hơn Trương Thán, đối đáp cũng có kỷ luật.



Đó là do hắn đã trải qua huấn luyện kỷ luật nghiêm khắc. Từ trước đến nay, loại người này vốn tinh hơn, chuẩn hơn, gò bó hơn so với người thường.



Bởi vì bọn họ không xem kỷ luật là ràng buộc, mà là thói quen.



Giống như sát thủ xem giết người là một loại công việc, chứ không phải mạo hiểm.



Thích Thiếu Thương hỏi:



- Hắn là ai?



Tôn Ngư đáp:



- Lương Tiện Nhi.



Thích Thiếu Thương đang đợi.



Đợi hắn nói tiếp.



Tôn Ngư lập tức nói tiếp:



- Hắn là người của Thái Bình môn Lương gia, là đệ tử cùng phái với Lương A Ngưu trong lâu chúng ta. Hắn cũng là nhân mã bên ngoài của Kim Phong Tế Vũ lâu chúng ta tại khu vực nam Việt, chức vụ đà chủ phân đà, từng tiếp kiến lâu chủ một lần.



Thích Thiếu Thương lại hỏi:



- Đó là chuyện khi nào?



Tôn Ngư lập tức đáp:



- Là chuyện khoảng hơn ba tháng trước.



Thích Thiếu Thương nói:



- Không đúng, đó là chuyện của mồng tám tháng hai, cách hôm nay tổng cộng ba tháng một ngày.



Tôn Ngư nói:



- Đúng vậy, tôi nhớ lầm.



Thích Thiếu Thương nói:



- Thời điểm này, chuyện như vậy, không thể sai. Lúc đó hắn cùng với ai gặp ta, hay là chỉ một mình hắn?



Câu này của y là hỏi Trương Thán.



Trương Thán ngẩn người.



Nhưng hắn rất nhanh nắm được “đầu mối”:



- Mấy ngày này lâu chủ rất bận, nếu không phải chuyện quá đặc biệt, rất quan trọng, lâu chủ quyết sẽ không một mình gặp khách. Lương Tiện Nhi đến tiếp kiến lâu chủ, chỉ là phân đà theo lệ mỗi quý trở về tổng lâu báo cáo công tác, đương nhiên không thể là chuyện quá đặc biệt. Hắn đã trở lại báo cáo công việc, vậy mấy phân đà chủ khác, nhất là Tôn Vưu Liệt, Hà Thái Tuyệt có giao tình không cạn với hắn, chắc hẳn cũng cùng tới…



- Ít nhất còn một người nữa.



Thích Thiếu Thương nhắc nhở hắn:



- Dư Canh Mãnh.




- Trong kinh có rất ít kiếm của kiếm thủ nhanh hơn khinh công của Thái Bình môn.



Thích Thiếu Thương nói:



- Nhiều nhất chỉ có năm sáu người.



Dương Vô Tà nhìn kỹ vết đứt của chiếc đầu trên tay, nói:



- Đây không phải kiếm pháp mà người bình thường sử dụng, kình đạo, lực đạo và góc độ đều rất đặc biệt, dường như không chính đạo.



Thích Thiếu Thương nói ngay:



- Như vậy, trong kinh cũng chỉ còn lại ba bốn người có thành tựu về kiếm pháp như vậy.



Dương Vô Tà nói:



- Trong ba bốn người này, Phương tiểu hầu gia là một.



Thích Thiếu Thương nói:



- Nhưng Phương Ứng Khán đã đi đông nam truy kích Vương Tiểu Thạch.



Dương Vô Tà nói:



- Kiếm pháp của các hạ cũng có tu vi này.



Thích Thiếu Thương nói:



- Ngoài ra có một vị hảo thủ kiếm thuật khác, y tuyệt đối sẽ không rút kiếm với Lương Tiện Nhi.



Dương Vô Tà thong thả nói:



- Như vậy, có kiếm pháp bậc này, trong kinh hiện nay cũng chỉ còn sót lại một người…



Thích Thiếu Thương vội thêm một câu:



- Lương Tiện Nhi trừng mắt mà chết, hiển nhiên hắn chết không phục, hơn nữa có lẽ là bất ngờ bị ám toán. Người có tu vi kiếm thuật như thế, nhưng lại không công bình xuất kiếm quyết đấu, quả thật không nhiều lắm.



Hai người liếc nhau một cái, đưa ra ba ngón giữa, áp út và út, sau đó lần lượt cụp vào lòng bàn tay, đến ngón cuối cùng mới đồng thanh nói:



- La Thụy Giác.



La Thụy Giác.



Người đứng đầu Thất Tuyệt Thần Kiếm.



“Kiếm” đại biểu cho hắn.



Đại biểu cho một người, cũng đại biểu cho kiếm pháp có một không hai, độc bộ thiên hạ người này phát ra.



Trong thiên hạ người lấy kiếm làm tên không nhiều lắm, người chỉ dùng chữ “Kiếm” làm hiệu cũng chỉ có một mình hắn.



Bởi vì kiếm chính là hắn, hắn chính là kiếm.



Cả hai không thể phân chia, cũng không phân biệt.



Dương Vô Tà nói:



- Chẳng trách ta nghe Tống Triển Mi của Ưng tổ nói, chập tối hôm nay đã phát hiện La Thụy Giác và sáu Kiếm khác đi vào đường lớn Hoàng Khố, sau đó hắn một mình đi đến hẻm Tiểu Điềm Thủy thuộc khu vực Hồng tuyến, còn sáu Kiếm khác ở tại đường Bán Dạ thuộc khu vực Lam Tuyến. Hóa ra là bọn họ muốn phục giết Lương Tiện Nhi.



Sắc mặt Thích Thiếu Thương có vẻ ưu tư:



- Nếu như là hắn, chẳng trách một kiếm này chém một cách quỷ, dị, kỳ, quái như vậy. Lương Tiện Nhi gặp phải yêu quái này, có thể nói là trừ cái chết thì không còn gì khác. Chỉ có điều…



Dương Vô Tà tiếp lời Thích Thiếu Thương còn chưa nói xong:



- Nếu chỉ vì Lương Tiện Nhi, có cần phải xuất động thanh “Kiếm” đệ nhất trong tay Thái Kinh này hay không?



Trên mặt hai người đều không khỏi hiện lên vẻ lo lắng.



Lúc này, mây đen cũng vừa vặn che khuất ánh trăng.



Ánh trăng chợt mất.



Mặt đất hoài nghi.