Quần Long Chi Thủ [Luận Anh Hùng]

Chương 7 : Lam tuyến, Hồng tuyến có chiến sự

Ngày đăng: 14:11 18/04/20


Trương Thán đã trở về.



Hắn dẫn theo Thái Tâm Không.



Hắn trở lại thật nhanh.



Vừa nhìn thấy chiếc đầu của Lương Tiện Nhi, Thái Tâm Không liền kêu một tiếng bi thảm, gần như muốn ngất xỉu.



Không phải hắn sợ, mà là kích động, quá kích động.



Kích động đến mức ngay cả Dương Vô Tà và Thích Thiếu Thương nhất thời cũng không dám cắt đứt sự bi thương của hắn.



Nhưng bởi vì chuyện gấp, Dương Vô Tà vẫn hỏi:



- Ngươi có biết, hắn một mình hành động, hay là cùng với người khác?



Thái Tâm Không nghẹn ngào nói:



- Hắn cùng đi với Hà nhị ca, Tôn tam ca, Dư tứ ca.



Hắn đột nhiên tỉnh ngộ, ngọ nguậy muốn đi:



- Tôi đi giúp bọn họ…



Dương Vô Tà ngăn hắn lại:



- Đi bây giờ? Đã quá muộn rồi. Ngươi muốn báo thù cho bọn họ thì không thể làm bừa. Trước tiên phải nói cho lâu chủ, các ngươi đã làm gì?



Lúc này Thái Tâm Không mới sợ hãi đáp:



- Hành động giết trời.



Dương Vô Tà chau mày:



- Giết trời?



Thái Tâm Không ngập ngừng nói:



- Là mai phục giết chết hoàng đế tại hẻm Tiểu Điềm Thủy… Tôi cũng không ngờ bọn họ làm thật…



Dương Vô Tà biến sắc.



Thích Thiếu Thương giậm chân.



Dương Vô Tà than thở:



- Hành động lớn như vậy, sao các ngươi không thông báo cho Thích lâu chủ? Hai vị huynh đệ Đường Bảo Ngưu, Phương Hận Thiếu náo loạn đánh thiên tử một trận, kết quả khiến cho Thái Kinh có cớ diệt hết lực lượng giang hồ chủ trì chính nghĩa trong kinh, làm hại đám huynh đệ Vương Tiểu Thạch, Đường Thất Muội phải lưu vong tha phương, tránh họa trốn chạy vì huynh đệ trong lâu, như vậy còn chưa đủ sao? Hôm nay lại đến hành thích hoàng đế?



Thái Tâm Không hoảng sợ thấp giọng nói:




Dương Vô Tà lại chất vấn:



- Thế nhưng bọn họ bày cục lớn như vậy, chỉ giết bốn người đệ tử bên ngoài của chúng ta, làm thế nào tổn thương nguyên khí của chúng ta được?



Cậu trả lời của Thích Thiếu Thương rất thận trọng, cũng rất trầm trọng, giọng điệu của y cũng rất ngưng trọng:



- Mặc dù là đệ tử bên ngoài, đệ tử phân đà, nhưng rốt cuộc cũng là người trong lâu. Nếu như Thái Kinh sắp đặt để bọn họ hành thích hoàng thượng, như vậy hắn hộ giá có công, có thể dùng chuyện phạm thượng phản nghịch này để chất vấn, mượn chủ đề này để nêu ý kiến của mình, trước mặt thiên tử đòi công, lại có thể xin thánh thượng phê chuẩn điều động quân đội cao thủ, một lần tiêu diệt Phong Vũ lâu. Bọn họ muốn thừa dịp Vương Tiểu Thạch không có ở đây để bình định chúng ta, một lưới bắt hết. Bình thường Gia Cát tiên sinh nhất định sẽ tìm cách bảo vệ. Hiện giờ chuyện này không thể xem thường, ngay cả thiên tử cũng dám hành thích, hành động này có thể khiến cho Gia Cát tiên sinh can gián không hiệu quả. Thái Kinh sẽ không cần lo lắng nhất thời, lo âu về sau, có thể mặc sức phát động tiêu diệt chúng ta.



Thái Tâm Không nghe vậy tâm cũng trống không.



Tôn Ngư nghe được mồ hôi chảy ròng ròng.



Trương Thán nghe được cũng mặt như màu than.



Chuyện này ảnh hưởng thật không thể xem thường.



Ai nói chỉ là chuyện sống chết của mấy người?



Cho dù là chuyện sống chết của mấy người, nhưng sống chết của một người cũng là chuyện lớn. Huống hồ cái chết này đủ để liên lụy hàng vạn tính mạng trong thành, thậm chí liên quan đến đi ở tồn vong của toàn bộ tinh anh thuộc triều đình và bên ngoài.



Hành động theo cảm tính, kết quả chẳng những không thành đại sự, mà còn làm hỏng đại sự.



Sau khi Thích Thiếu Thương nói xong những lời này, lại trầm giọng hỏi Dương Vô Tà:



- Quân sư, bây giờ chúng ta nên làm gì?



Dương Vô Tà chợt tháo miếng ngọc thạch đeo trên đầu y xuống.



Y tháo xuống xong, lại đeo lên lần nữa.



Tháo rất nhanh, đeo cũng lưu loát.



Ánh mắt Thích Thiếu Thương sáng lên:



- Tháo chuông phải do người buộc chuông?



Dương Vô Tà nói:



- Có lúc manh mối loạn thành một đống, không dễ thu dọn, cũng không có đầu mối, nhưng nếu tìm ra đầu dây, tất cả sẽ dễ dàng xử lý.



- Thế nhưng, chuông ở nơi nào?



Thích Thiếu Thương truy hỏi:



- Quân sư cho rằng đầu dây ở đâu?



Tô Mộng Chẩm, Vương Tiểu Thạch thường gọi Dương Vô Tà là “tổng quản”, nhưng Thích Thiếu Thương lại gọi y là “quân sư”, có thể thấy được sự coi trọng và tôn kính.