Quần Long Chi Thủ [Luận Anh Hùng]

Chương 60 : Đường xa mộng sầu khó cản

Ngày đăng: 14:12 18/04/20


- Ta đi lên để trả lại kiếm.



Chiêm Biệt Dã đi đến trước mặt hai người, nhìn Thích Thiếu Thương một chút (cùng với thanh kiếm sáng như tuyết ngọc trên tay y), sau đó đưa kiếm lên cho Tôn Thanh Hà.



Kiếm vừa gặp được chủ nhân của nó, giống như bị kích phát linh lực, phát ra tiếng vang khẽ “keng keng”, còn hơi rung động tỏa ra vầng sáng sát khí màu xanh sẫm, lại giống như một con dã thú còn sống thở phì phò trong tay hắn.



- Hắc Quang Thượng Nhân, ngưỡng mộ đã lâu!



Thích Thiếu Thương ôm quyền cười nói:



- May là ngươi đi lên trả lại thanh kiếm này, nếu không vị bằng hữu này của ta sẽ trách móc rồi. Ta không đền nổi kiếm của hắn.



Hắc Quang Thượng Nhân nói:



- Lời này khiêm tốn rồi. Ngươi đã đánh bay một kiếm này đến chỗ ta, một là không sợ ta đoạt được rời đi, hai là không sợ kiếm không thu về được.



Tôn Thanh Hà nhận lấy kiếm, hơn nữa còn trân trọng nhìn kỹ kiếm của mình, ánh mắt lóe sáng.



Thanh kiếm kia cũng hiện lên ánh sáng xanh, giống như đáp lại chủ nhân của nó. Ít nhất nó cũng biết chủ nhân của nó đang nhìn nó, yêu quý nó.



Nó và chủ nhân của nó đều kiêu ngạo như nhau, bộc lộ tài năng như nhau.



Nhọn và sắc.



Hắc Quang Thượng Nhân nhìn kiếm trên tay Tôn Thanh Hà. Hắn đương nhiên cũng nhìn ra, ánh sáng của kiếm này trên tay hắn và trong tay Tôn Thanh Hà lại không giống nhau.



Cho nên hắn có phần hâm mộ nói:



- Đây là một thanh kiếm tốt.



Tôn Thanh Hà lạnh lùng nhìn chăm chú vào hắn, nói:



- Đã là kiếm tốt, vì sao không dứt khoát lấy nó?



Hắc Quang Thượng Nhân nói:



- Cũng vì là kiếm tốt, cho nên ta không xứng sở hữu nó.



Tôn Thanh Hà nhìn kiếm của mình, thở dài nói:



- Thanh kiếm này, nguyên danh là “Thác”.



Đột nhiên, cổ tay phất một cái, ánh sáng chợt lóe lên, mũi kiếm đã cách cổ họng của Hắc Quang Thượng Nhân không tới một thước, lạnh lùng nói:



- Ngươi không nên để ta cầm lại thanh kiếm này… Từ ngày cầm thanh kiếm này lên, ta đã chuẩn bị thác (sai) đến cùng.



Hắc Quang Thượng Nhân lại không né, không tránh, không lánh, hơn nữa ngay cả mắt cũng không chớp, chỉ nhìn đầu kiếm, mũi kiếm và kiếm của kẻ địch, gằn từng chữ một:



- Ngươi muốn giết ta?



Hắn nói chuyện giống như là đang kêu, đang gầm, đang gào thét. Cho dù ngữ điệu của hắn vốn không có địch ý, thậm chí là rất lễ độ, nhưng vẫn giống như đang khàn giọng gào thét.



Ánh mắt Tôn Thanh Hà giống như một cây đinh lạnh, muốn tập trung theo ánh kiếm đâm vào trong cổ họng Hắc Quang Thượng Nhân:



- Ngươi nói sao? Thanh kiếm của ta này đã sai rất nhiều lần, ta cũng từng làm sai rất nhiều chuyện, ta không quan tâm lại sai thêm một lần.



Hắc Quang Thượng Nhân cười khổ nói:



- Có lẽ, ta đưa kiếm lên là làm sai, cũng đi sai trước.



Tôn Thanh Hà lãnh đạm nói:



- Ngươi là người thuộc phe Thái Kinh.




Tôn Thanh Hà hiển nhiên đã thu kiếm, nhưng cổ họng của Hắc Quang Thượng Nhân vẫn có cảm giác lạnh lẽo như “mọc rêu xanh”.



Sau đó, hắn nói:



- Ta vừa tới nơi này, liền có một cảm giác kỳ quái.



Thích Thiếu Thương hỏi:



- Cảm giác gì?



Hắc Quang Thượng Nhân chợt ngâm nói:



- Say khướt khêu đèn ngắm kiếm (1), đường xa mộng sầu khó cản, việc thế một trường mộng lớn, đời người mấy độ buồn thu (2).



Hắn bỗng dừng lại ở đây, sau đó mới nói thêm mấy câu:



- Có lẽ là trăng đặc biệt sáng, hay là nơi này đặc biệt cao, hoặc là buổi tối này có chút gì kỳ lạ. Ta luôn cảm thấy thâm tâm dao động, ngay cả tâm thần cũng không trấn định được, cảm xúc gì cũng có đủ.



Tôn Thanh Hà liếc nhìn hắn:



- Nhưng ngươi vẫn rất trấn định.



Thích Thiếu Thương lại nói:



- Nói thật ra, ta cũng có cảm giác tương tự như thượng nhân.



Tôn Thanh Hà đột nhiên nói:



- Có phải cảm thấy nao nao bất an không?



- Đúng.



Thích Thiếu Thương nghe Tôn Thanh Hà hỏi như vậy, mới biết hắn cũng cảm nhận được:



- Đồng thời cũng là một loại cảm ứng kỳ quái, giống như nguy cơ đến gần, một thứ đáng ghét đang muốn phá đất chui ra…



Tôn Thanh Hà nặng nề nói:



- Ta cũng có.



Sau đó hắn hỏi:



- Có chú ý tới tên gánh phân dưới nhà kia không?



Thích Thiếu Thương nói:



- Hắn cũng là nhân vật võ lâm, trước kia từng một thời hò hét trong Lục Phân Bán đường, họ Lôi, nguyên danh là Niệm Cổn, sau khi thành danh lại bỏ đi chữ “Niệm”, trở thành “Lôi Cổn”. Hắn vốn là một nhân vật có tiếng, nhưng gần đây chán nản thất vọng, nói không chừng ngày khác còn có thể gây nên sóng gió.



Y dừng một chút, nói tiếp:



- Có điều, hiện giờ nguy cơ đã đến gần trước mắt, giống như một cước đá chúng ta từ hiện tại đến quá khứ, mà lại một chưởng đánh đổ tương lai, tuyệt đối không thể nào là do hắn gây nên, mà là…



Y trước tiên nhìn trời, nhìn trăng.



Tiếp đó cúi đầu, nhìn ngói nhà dưới chân.



Sau đó, sắc mặt đột nhiên biến xanh.



Không chỉ có y biến sắc.



Hắc Quang Thượng Nhân nhìn theo y, sắc mặt cũng trắng bệch. Tôn Thanh Hà vừa nhìn, trên mặt cũng lập tức mất máu.