Quần Long Chi Thủ [Luận Anh Hùng]

Chương 61 : Mệnh người do trời không do người

Ngày đăng: 14:12 18/04/20


Tôn Thanh Hà là cao thủ.



Những năm gần đây, rất ít có kiếm thủ nào ra tay tàn nhẫn hơn hắn. Cho dù kiếm pháp của Lãnh Huyết mạnh mẽ liều mạng hơn, nhưng cũng không giống như hắn ngay cả kiếm pháp cũng tràn đầy khí thế cao ngạo đến điên cuồng.



Thích Thiếu Thương cũng là cao thủ hạng nhất.



Gần đây, trong võ lâm đã rất ít có thủ lĩnh quần long như y. Cho dù Vương Tiểu Thạch có khả năng tương tác lớn hơn, nhưng tính cách tự do tự tại của Vương Tiểu Thạch khiến cho hắn không có loại khí chất anh hùng tịch mịch lẫm liệt của Thích Thiếu Thương.



Hắc Quang Thượng Nhân càng là cao thủ tuyệt đỉnh.



Gần đây trong cung đình, đám đạo sĩ thần côn a dua phụ họa theo Triệu Cát, Thái Kinh, Lương Sư Thành nhiều không kể xiết. Nhưng nếu bàn về thực lực võ công, e rằng không mấy người có thể so được với Chiêm Biệt Dã. Ngay cả Mễ Thương Khung ngầm nắm quyền hành, võ công luyện đến mức lô hỏa thuần thanh (lửa lò thuần xanh), gặp phải Ngôn Vô Mật vốn tu mật tông, khổ tu phật pháp, lại hóa thân thành đạo gia tiên nhân Chiêm Biệt Dã, cũng sáng nhường ba phần, tối nhường năm phần, thực nhường bảy phần.



Ba người này không nghi ngờ đều là cao thủ đỉnh cấp.



Tối nay bọn họ đều tụ họp dưới trăng trên mái nhà này, trong đó Thích Thiếu Thương và Tôn Thanh Hà còn có một trận quyết chiến không màng sống chết.



Mặc dù không ai chết, cũng không ai bại.



Nhưng trận quyết chiến này đã đủ lưu danh trong trên sử xanh võ lâm. Lưu truyền, nó đã làm nổ tung một cánh tay (may mắn là tay giả) của lâu chủ Kim Phong Tế Vũ lâu khi đó, cũng buộc Tôn Thanh Hà người được gọi là “Diễm Kiếm” lấy ra vũ khí tuyệt mật “bằng bằng bằng” mà hắn vẫn luôn giấu kỹ.



Khi Hắc Quang Thượng Nhân bước lên mái cong, trả lại “Thác” kiếm, Tôn Thanh Hà gần như đã vung kiếm “giết” hắn.



Trước lúc đó, Thích Thiếu Thương cũng mượn kiếm dùng sức, phi kiếm đã gần như chạm đến tính mạng của Hắc Quang thượng sư.



Hai người đều từng có xung động muốn giết chết vị “quốc sư” được Triệu Cát phong thưởng, cũng là tâm phúc trên tay Thái Kinh, tự xưng là “Hắc” này.



Nhưng hai người đều nhịn được, không thật sự ra tay.



Lỡ như thật sự ra tay, cũng chưa chắc có thể thành công.



Hắc Quang thượng sư tuyệt đối là một nhân vật gai góc.



Hắn rất ít khi động thủ với người khác, cho nên cũng rất ít người biết hắn xuất thủ thế nào. Những người đã giao thủ với hắn, gần như đều không có cơ hội tiết lộ võ công của hắn với người khác, bởi vì bọn họ đều chết hết.



Quy củ của Hắc Quang thượng sư Chiêm Biệt Dã, đó là không phải vạn bất đắc dĩ thì quyết không động thủ, một khi động thủ thì nhất định không để lại người sống.



Mọi người không trở mặt, bảo lưu tình hữu nghị, ngày khác gặp nhau chưa chắc đã không hóa địch thành bạn. Một khi đã giao đấu sống chết, nếu để lại cho hắn một mạng, ngày sau vẫn luôn là một cây gai trong lòng, tùy thời sẽ phản công báo thù, không bằng giết chết hắn, sạch sẽ gọn gàng. Cho nên hắn động thủ với người khác không nhiều, kẻ thù thật sự cũng không nhiều, địch thủ lại càng ít.



Bởi vì kẻ địch, kẻ thù cũ đều đã chết trong tay hắn.



Người ít khi ra tay nhưng lại nổi danh trong võ lâm, luận võ nghệ mọi người đều sợ giống như hắn, trong võ lâm kinh sư cũng có mấy người tương tự, Gia Cát tiên sinh là một trong số đó.



Đến hoàn cảnh này, Gia Cát Tiểu Hoa đã rất ít khi ra tay.



Y thậm chí không cần ra tay cũng có thể giải quyết kẻ địch.




Lúc tiến tinh tiến, lúc lui không trễ, không sợ nghịch thế, không sợ nước xiết.



Một cao thủ hạng nhất giống như hắn, chẳng những phải biết khi nào nên giết, còn rất am hiểu đạo không giết.



Giống như đối với Vương Tiểu Thạch, hắn không dùng hết sức.



Giống như hiện nay hắn rút kiếm trả địch, chính là muốn hóa địch thành bạn.



Cho dù không thể làm bằng hữu, ít nhất cũng miễn kết thù sâu.



Không chiến mà thắng, mới là đại thắng.



Chiến rồi mới thắng, đó là thắng thảm, bởi vì không có bất kỳ thắng lợi trọng đại nào mà không phải trả giá nặng nề.



Giống như tối nay, trong trận chiến này, hắn không muốn tiếp chiến. Hắn biết chỉ cần hắn không trốn, không tránh, không ra tay trước, chủ động đối diện, Thích Thiếu Thương và Tôn Thanh Hà, một người có phong thái anh hùng, một người tự cho là hiệp nghĩa, nhất định sẽ không liên thủ phát động công kích hắn.



Hắn tự đánh giá, nhất định có thể tránh khỏi.



Tối nay hắn vốn không định quyết chiến. Nếu muốn “quyết chiến”, hắn thà chọn “cận chiến” với nữ nhân trên giường, cùng nhau song tu, sung sướng như tiên, chẳng phải là tự tìm vui vẻ. Cần gì đánh sống đánh chết, muốn người muốn mạng.



Hắn đã sớm chuẩn bị. Hoàng thượng tâm huyết dâng trào, chợt muốn đến hạnh Hạnh Hoa lâu. Sau đó, hắn lưu ý đến Nhất Gia hành động lén lút, cùng Thư Vô Hý thương nghị lâu ngày, trong lòng ngầm đề phòng. Hiện nay chỗ hoàng đế dường như không có gì đáng ngại, chỉ là trên mái cong của nhà lớn cổ xưa này có một trận quyết đấu đặc sắc vô song, dẫn dắt chính mình, đã kinh động tâm thần, cũng là thu hoạch bất ngờ.



Hắn dứt khoát đối diện với hai đại cao thủ này, đi lên mái cong, bỗng nhiên phát hiện trong lòng mình âm thầm dâng lên một luồng sát tâm sát tính cực kỳ hiếm thấy, nhưng hắn lại không thể tự mình ức chế, ung dung tiến lui. Quả nhiên hai người đều không có ý giết mình. Đang lúc đắc ý, hắn lại đột nhiên phát giác một chuyện.



Không chỉ có hắn, mà là ba người.



Ba người đồng thời phát hiện một chuyện.



Sát cơ mãnh liệt.



Sát ý lộ ra.



Sát khí bùng cháy.



Sát phạt nổi dậy.



Sát khí bừng lên.



Thậm chí so với trận chiến vừa rồi, Tôn Thanh Hà dùng binh khí độc môn “bằng bằng bằng” giao đấu với một loại “kiếm pháp phản bội vận mệnh” của Thích Thiếu Thương, sát tính càng hiện rõ hơn.



Đây là chuyện gì?



Sát khí đến từ dưới chân.