Quan Môn
Chương 1134 : Nghênh đón ở sân bay
Ngày đăng: 12:55 18/04/20
Ngày cuối tuần, tại sân bay thành phố Vân Thu tỉnh Giang Hoài.
Khoảng 11h kém, hơn Buổi sáng mười một điểm không đến thời điểm, liên tục hơn mười lượng trên đường, Lâm Khẳng chờ hào xe lục tục mở lại đây, đứng ở bên ngoài.
Ánh mặt trời không quá chói lóa, mây khá dày, một tia nắng xuyên qua tầng mây chiếu xuống khiến người ta cảm thấy ấm áp.
Bất quá nhìn chung thì sắc trời vẫn có vẻ âm u.
Bên đại sảnh đã có một số người tụ tập.
Từ xa nhìn lại thì những người này đều ăn mặc đẹp đẽ, khí độ bất phàm, tổng cộng chừng mười ba người, có ba cô gái.
Những người này đều có một đặc điểm là tuổi trẻ, người lớn nhất cũng chưa đầy ba mươi tuổi.
Chuyến bay từ Giang Trung tới đây nghe nói còn chưa tới, nghe nói là tối nay .
Sau khi nghe loa ở sân bay thông báo, tâm trạng mọi người khá ủ rũ, có người thậm chí còn càu nhàu.
“Bực cả mình, không có việc gì mà đến sớm như vậy, chờ lâu quá!”
“Theo như tôi thấy thì máy bay luôn chậm giờ.”
“Vương Tùng sắp xếp như thế nào mà lại bảo chúng ta tới đón khách?”
“Không phải tiếp khách, mà là nghênh đón khách, đừng có tự đề cao mình thế?”
Một đám người cười nói láo nháo, dường như không xem nhiệm vụ này vào đâu.
Những người này chính là đám con cháu cổ đông danh nghĩa ở Tùng Hoa thực nghiệp của Vương Tùng, đều là con cháu cao quan có lực ảnh hưởng ở tỉnh Giang Hoài.
Nếu như là đám con cháu kinh thành tới đây có thể sẽ khinh thường những người này, cảm thấy bọn họ cấp bậc không đủ, chưa thấy qua đại trường diện. Nhưng nói một câu công bằng thì luận thực lực ảnh hưởng, quan hệ những người này có thể vận dụng chưa chắc đã kém đám con cháu kinh thành.
“Gọi người đem biểu ngữ tới, giơ biển đón người lên......” Trần Nhiên nhìn thấy hành khách sắp sửa đi ra liền vội vàng bảo.
Bọn họ ngoài mười mấy người trong nhóm còn có mấy chục tùy tùng, , nghe vậy lập tức giơ biểu ngữ màu đỏ dài hơn mười mét trong tay “Nhiệt liệt hoan nghênh Diệp thị trưởng đến chỉ đạo”, thêm vào mấy người giơ hoa vẫy và biển hiệu viết tên Diệp Khai hướng về đám hành khách.
Bộ dạng này quả thật xiêm áo mười phần, cho dù là tâm trạng xấu đến mấy cũng không thể nói người ta làm không chu toàn.
“Người nào là Diệp thị trưởng?”
“Nhìn xem, hắn còn trẻ quá.”
“ Còn phải nói, thị trưởng mới hai mươi tuổi, khí tràng nhất định rất cường đại.”
Ba cô gái xì xào, nhìn chằm chằm vào số hành khách.
Theo như bọn họ nghĩ, thân là thị trưởng, lần này tới đây nhất định là tiền hô hậu ủng nhưng nhìn khắp đám hành khách cũng không thấy người như vậy.
Tuy nhiên các cô cũng nhìn ra trong đó một thanh niên tuấn tú, vẻ mặt bình thản bước tới, đáng lưu ý là hắn không mang theo hành lý gì.
“Là thanh niên đẹp trai này sao?”
“Oa, mặc kệ hắn là không phải, dù sao hắn cũng đẹp trai!”
“Mình thích!”
Trần Nhiên nghe được mấy cô bàn tán, không khỏi liếc mắt xem thường, thầm nói gái già đòi gặm cỏ non, , bất quá người ta Diệp Khai là thân phận gì, còn sợ bên người không có gái sao?
Hắn chú ý nhìn người trẻ tuổi kia, thấy đúng là đang đi về phía bọn họ.
Chẳng lẽ vị này chính là Diệp Khai, thị trưởng Đông Sơn sao? Trần Nhiên thấy hồi hộp.