Quan Môn

Chương 1135 : Dấu hiệu tốt

Ngày đăng: 12:55 18/04/20


Lúc Diệp Khai xuống máy bay thì bên cạnh chỉ có thư ký Đường Mộc.



Về phần đám cảnh vệ thì đi sau hoặc là đi lấy hành lý.



Diệp Khai đi ra ngoài làm việc trên cơ bản có thư ký và đội cảnh vệ. Điều này dĩ nhiên là vì thực tế cần nhưng cũng bởi vì hắn rất dễ dàng gặp chuyện không may, thường xuyên có nhằm vào âm mưu của hắn phát sinh, không thể không lâm vào.



Chuyến bay lần này cũng không quá thoải mái.



Bởi vì đây là đường bay địa phương nên máy bay khá nhỏ, bay khá xóc. Trên đường bay lại gặp thời tiết xấu, phi công dường như xuất thân máy bay chiến đấu nên biểu diễn vài kỹ năng khiến có vài hành khách không chịu nổi nôn thốc tháo.



Qua một phen như vậy, tâm trạng mọi người dĩ nhiên đều không được tốt, Diệp Khai cũng không thể ngoại lệ.



Dù sao mục đích lần này đến Giang Hoài của hắn không phải đơn thuần, vừa muốn giải quyết chuyện nợ nần của Đông Sơn, vừa muốn làm thay chuyện của bí thư Kỷ ủy Lâm Viễn Hành, thông qua Tùng Hoa thực nghiệp bắt đám quan viên tham nhũng.



Theo đạo lý thì đây cũng không hẳn là chuyện mà hắn phải quan tâm, nhất là bên bí thư Lâm Viễn Hành, hắn cũng không còn là cán bộ của Kỷ ủy.



Chẳng qua bởi vì lúc trước bí thư Lâm Viễn Hành từng duy trì hắn rất nhiều, cho dù là hiện tại cũng có thái độ đồng dạng, cho nên hắn cũng không thể qua sông chặt cầu, chỗ có thể giúp được thì phải giúp.



Bất quá hắn cũng không quá rõ chuyện xấu bên tỉnh Giang Hoài, không biết nông sâu thế nào, đây rõ ràng là một nhiệm vụ khó khăn.



Cũng may lại có cơ hội để hắn nhúng tay, Tùng Hoa thực nghiệp này có quan hệ rất sâu với nghiệp quan, không thể nghi ngờ chính là đột phá khẩu với quan trường tham nhũng của tỉnh Giang Hoài.



Chỉ cần làm rõ vấn đề của Tùng Hoa thực nghiệp thì chuyện của hắn cũng dễ dàng giải quyết.



Chuện tiếp theo mà Diệp Khai phải làm cũng đơn giản, chính là làm rõ những cán bộ lãnh đạo nào liên quan đến Tùng Hoa thực nghiệp? Sau đó sẽ do bên Kỷ ủy tiếp nhận, không cần hắn phải cố sức.



Đương nhiên, cho dù là chỉ mục tiêu này cũng không phải dễ dàng như vậy. Tác chiến sân khách, bên cạnh hắn không có thế lực nào có thể dựa vào.



“ Đường xa gánh nặng a!” Diệp Khai nhìn bầu trời đầy mây, không khỏi phát ra một câu cảm khái.
Cho nên mọi người cảm giác hoạt động chào đón này có chút ngầm chơi nhau.



“Các vị khách khí .” Diệp Khai xã giao một hai câu.



Hắn tự nhiên cũng thấy được biểu ngữ kia, cũng biết ở loại địa phương này xuất hiện tình huống như vậy, muốn nói không có chút điểm cổ quái là không có khả năng. Dù sao sân bay người đến người đi, cho tới bây giờ sẽ không thiếu phóng viên, trường diện như vậy gặp phải người hiếu kỳ sớm đã chụp ảnh.



Chỉ là ở lập trường như hắn không hệ sợ loại tiểu tiết này, dù sao hắn gốc rễ sâu dày, chỉ nhìn lực ảnh hưởng của hệ thống tuyên truyền thì những công kích nhỏ nhặt không hề có tác dụng.



Bất quá Diệp Khai vẫn thấy phản cảm với hành động này của đám người Tùng Hoa thực nghiệp. Nghĩ đến công việc sắp tới, Diệp Khai tạm thời ghi nợ chuyện này.



Nhưng chuyện này vẫn để cho một vị lãnh đạo thấy được.



Một vị phó tỉnh trưởng tên là Đổng Thu Bình, phụ trách công tác nông nghiệp công thương, nông nghiệp của tỉnh Giang Hoài vừa lúc tới đây đón người thân thấy được này cảnh tượng, không khỏi có chút phê bình.



Bất quá ông suy nghĩ một chút, tựa hồ tron mười mấy thị trưởng của tỉnh Giang Hoài cũng không có họ Diệp, lại nghĩ chuyến bay này tới từ Giang Trung nên vị Diệp thị trưởng này là cán bộ ngoài tỉnh nên không nói gì thêm.



Chỉ là ông không nói nhưng người thân ông lấy được, nhìn qua cửa kính xe thấy cảnh tượng phong quang kia, hâm mộ nói,“Cũng là làm quan, sao ra cửa đã có người tiếp đón vậy.”



Tuy rằng người thân ông không nói gì nhưng ngụ ý rõ ràng, ông xem người ta cũng là thị trưởng nhưng phong quang như vậy, anh cũng là phó thị trưởng mà âm thầm quá.



“Cấp trên có yêu cầu, phải giảm thiểu chuyện tiếp đón rầm rộ, càng cấm phô trương như vậy, người này phỏng chừng không phải cán bộ Giang Hoài cho nên mới không kiêng kỵ. Nhưng nếu để người của Kỷ ủy nhìn thấy vậy thì phiền toái.” Giọng của Đổng Thu Bình vẫn bình thản, nhưng chỉ là người quen của ông cũng biết Đổng phó tỉnh trưởng hiển nhiên là có chút mất hứng .



Nếu người này là cán bộ Giang Hoài chắc chắn sẽ bị Đổng phó tỉnh trưởng đứng ra hung hăng phê bình hắn một phen.



Bên kia, tâm trạng của Trần Nhiên cũng vui vẻ, bởi vì nhìn ra được Diệp thị trưởng có vẻ vừa lòng với sự tiếp đón.



“Đây là một dấu hiệu tốt!” Trần Nhiên thầm nghĩ.