Quan Môn
Chương 361 : Lương tâm của tôi sớm đã bị chó ăn hết!
Ngày đăng: 12:44 18/04/20
- Anh thật sự là cháu trai Diệp lão?!
Hùng Nghị Vũ lại hỏi một câu.- Nói nhảm!
Diệp Khai liếc mắt nói:
- Anh nghe nói qua có nhận cháu loạn nhưng có khi nào nhận ông nội loạn hay sao?- Vậy cũng không có thể......
Hùng Nghị Vũ lầm bầm:
- Có ông nội tốt như vậy, ai không muốn nhận thức à?Suy nghĩ một chút cũng đúng, thân là đại nhân vật thường vụ trung ương, thủ trưởng Số 2, thật sự không ít người muốn nhận Diệp Tương Kiền làm ông nội.Bất quá bởi như vậy, Diệp Khai tin tưởng Hùng Nghị Vũ nhất định sẽ khuất phục.Diệp Khai có thực lực bản thân cường đại như vậy, lại có đại nhân vật bối cảnh cường đại, chẳng lẽ Hùng Nghị Vũ còn có thể lo lắng có người trả đũa hắn sao?Đáp được vào tuyến lão Diệp gia, đường phát triển của Hùng Nghị Vũ sau này thông thuận hơn nhiều.Đương nhiên, cái này cũng có một điều kiện tiên quyết là Hùng Nghị Vũ cố gắng lọt được vào mắt Diệp Khai, để cho hắn thoả mãn mới được.Ai biết Hùng Nghị Vũ sau khi biết thân thế bối cảnh Diệp Khai lại không phải/ kinh ngạc hoặc là bái phục, mà là một loại cảm xúc chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.- Diệp cục trưởng, Diệp Tướng quân! Anh tội gì khổ như thế chứ? Anh cần gì chứ?!
Hùng Nghị Vũ tức giận hô:
- Nông thôn khó khăn làm cho đại lượng dân công giá rẻ dũng mãnh vào thành thị, càng làm đội ngũ công nhân thất nghiệp thêm khốn khó. Công nhân công nghiệp nghèo khó hóa cũng làm cho thành phần tri thức tiểu tư sản mất đi trụ cột.Những lời này của Diệp Khai thật sâu đâm vào lòng Hùng Nghị Vũ.Là một cảnh sát có hai mươi năm thâm niên, Hùng Nghị Vũ khác với đám cán bộ có chức quyền, chức vụ của hắn là từng bước một phấn đấu đi lên, hắn có cảm tình rất sâu với thành phố An Bình.Cho dù rất nhiều năm qua, chức vụ của Hùng Nghị Vũ một mực thăng lên, cũng làm một số chuyện trái với lòng nhưng sâu trong tâm khảm hắn vẫn không phải một người xấu, trái lại, trong lồng ngực của hắn, còn có lòng trắc ẩn!Đây cũng là nguyên nhân sau khi biết có người hiềm nghi cầm súng bắn cảnh sát trong khách sạn thì một phó cục trưởng như Hùng Nghị Vũ vẫn xung phong lao lên.Nếu là cán bộ một lòng chỉ nghĩ đến thăng quan phát tài, có thể làm được điểm này sao?Hai chữ anh hùng này nghe tuy êm tai nhưng là một khi đã mất đi tánh mạng của mình, vậy thì cái rắm cũng không phải!Về phần nói cái gì vĩnh viễn sống ở trong lòng mọi người cũng chỉ là đãi bôi, có gan thử đi?! Chớ đứng nói chuyện không đau thắt lưng ah!Diệp Khai nhìn xem Hùng Nghị Vũ đang đấu tranh tư tưởng, có thể cảm nhận được ngọn lửa thiêu đốt trong lồng ngực hắn, chậm rãi luyện hóa một thứ gì đó sâu trong tâm khảm.Diệp Khai có thể cảm nhận được trong lòng Hùng Nghị Vũ giãy dụa, nếu như hắn chỉ là một quan liêu chỉ biết thăng quan phát tài, Diệp Khai cần gì phải nói với hắn nhiều như vậy?!- Hảo hảo suy nghĩ một chút, hảo hảo suy nghĩ một chút lời nói của tôi, tôi kể câu chuyện, kỳ thật nó cũng không phải câu chuyện, nó chỉ là một việc phát sinh ở bên người chúng ta.
Diệp Khai đứng lên, vỗ vỗ vai Hùng Nghị Vũi, cảm khái:
- Nếu như không đem chặt đứt bàn tay đen, sẽ xuất hiện thêm bi kịch như Trần Quế Lâm. Hảo hảo suy nghĩ một chút, tôi nhìn ra được, anh là một người có lương tâm!Diệp Khai sau khi nói xong, chầm chậm đi ra ngoài, để lại Hùng Nghị Vũ ngồi ở chỗ kia, suy nghĩ miên man.- Chó má! Đều là chó má! Lương tâm của tôi sớm đã bị chó ăn hết!
Bỗng nhiên sau lưng, Hùng Nghị Vũ gầm hét lên:
- Những người khác chết sống liên quan gì tôi, tôi tại sao phải mạo hiểm để vợ con bị người giết chết, xuất đầu cho những người xa lạ?!Diệp Khai nghe xong, nhàn nhạt cười cười, trong lòng tự nhủ người này vẫn còn cứu được.