Quan Môn
Chương 362 : Sạp bánh đúc đậu
Ngày đăng: 12:44 18/04/20
Nhà máy thép An Bình có hai vạn công nhân viên chức , xí nghiệp cấp trưởng Ban.Vào trước thập niên 90, nhà máy thép An Bình sản xuất rất lớn, cơ hồ các nơi trong cả nước đều có đại lý của họ, lợi nhuận hàng năm vượt qua 200 triệu, cũng là xí nghiệp lớn ở thành phố An Bình, nhất là một số xí nghiệp dựa vào nhà máy thép An Bình phát triển cũng rất tốt.Dân cư chung quanh xí nghiệp lên tới hơn mười vạn người, bằng cả một thành phố Địa cấp.Chỉ là tiến vào thập niên 90 đến nay, hiệu quả và lợi ích của nhà máy thép An Bình bắt đầu trượt xuống, hai năm trước giảm mạnh, năm trước bắt đầu lỗ nhỏ, đến năm nay thì lỗ đến 200 triệu, thật sự khiến người ta khiếp sợ.Lãnh đạo thành phố An Bình cho rằng, nhà máy thép An Bình đã không cách nào kinh doanh, phải thừa dịp bây giờ còn có chút đồ vật đáng tiền, đóng gói bán đi, hấp lại một ít tài chính, bằng không mà nói, trì hoãn thêm thì ngay cả cơ hội cuối cùng này cũng không có.Nhà máy thép An Bình biến thành gánh nặng nợ nần thuần túy, sẽ là mạo hiểm cực lớn cho thành phố An Bình thậm chí là tỉnh Liêu Đông, khả năng kéo suy sụp kinh tế thành phố An Bình, cuốn tất cả vào vòng xoáy vạn kiếp bất phục.Căn cứ vào loại phán đoán này, thành ủy và chính quyền quyết định liên lạc đầu tư bên ngoài, đem tài sản tính cả nợ nần nhà máy thép An Bình cùng một chỗ đóng gói bán ra.- Lão Hùng hiểu được bao nhiêu về nhà máy thép An Bình?
Diệp Khai lúc đi trên đường dò hỏi Hùng Nghị Vũ.- Tôi chính là một người từ nhà máy thép đi ra, biết rõ dân cư ở đó, về sau tuy có một số khu mới nhưng trên cơ bản đều không vượt qua phạm vi cũ.
Hùng Nghị Vũ giải thích cho Diệp Khai.Lúc này đã gần mười một giờ đêm, vì thời tiết nóng mà dân cư rất ít ở trong nhà mà đều ở bên ngoài tán gẫu hóng mát, cũng có một số công nhân thất nghiệp bày bán quà vặt hay tạp hóa ở vỉa hè.Sau khi Diệp Khai nói chuyện với Hùng Nghị Vũ thì Hùng Nghị Vũ rốt cục hạ quyết tâm đi theo Diệp Khai.Bất quá hắn cũng có yêu cầu là Diệp Khai nhất định phải bảo đảm an toàn gia quyến của hắn.- Tôi cả đời dãi nắng dầm mưa, toàn bộ nhờ lão bà chèo chống, hôm nay nếu là có gì không hay xảy ra thì tôi có lỗi lớn, tôi thẹn với bọn họ ah.
Hùng Nghị Vũ nói với Diệp Khai, năm xưa lúc hắn đi ra ngoài phá án, mười ngày nửa tháng không về nhà, khi đó thông tin cũng bất tiện, chuyện trong nhà một tay do vợ lo liệu.Diệp Khai bảo Hùng Nghị Vũ hoàn toàn không cần lo lắng phương diện này, hắn trước hết sẽ đem vợ con Hùng Nghị Vũ tới Kinh Thành để giải trừ nỗi lo, sau đó an tâm làm việc.Hùng Nghị Vũ một khi quyết định thì coi như quyết tâm, không nói nhiều lời.Buổi tối hôm nay, hắn liền mang theo Diệp Khai đến xem tình huống nhà máy thép An Bình, theo hắn nói, tình huống nhà máy thép An Bình có thể đại biểu vấn đề thay đổi chế độ xã hội của xí nghiệp nhà nước toàn bộ thành phố An Bình thậm chí là Liêu Đông.Thế lực đen hung hăng ngang ngược, trên cơ bản cũng đều là một hình thức.- Cảm giác khu dân cư bên này căn bản cũng không có quy hoạch, trái một mảnh, phải một mảnh, hơn nữa cũng không đồng đều, tựa như bát quái trận của Gia Cát Lượng, người mới đến rất dễ lạc.
Diệp Khai đi theo Hùng Nghị Vũ hai vòng thì cảm thấy bắt đầu không nhớ đường.Mười cận vệ đi theo hắn lúc này cũng làm giả người qua đường, hai ba người một tốp tản ra, tận lực biểu hiện không quen nhau.- Phòng ở nhà máy thép An Bình kỳ thật bản thân không có quy hoạch.
Hùng Nghị Vũ biết rõ việc này nên giải thích:
- Lúc ấy trù hoạch kiến lập nhà xưởng đoán chừng cũng không cân nhắc quy mô lớn như vậy, cứ phân ra một phần xây nhà xưởng, một phần làm khu dân cư. Nhưng về sau lúc xây nhà thì cơ bản đều là công nhân chính mình động thủ chiếm đa số, cho nên nhà tạm rất nhiều, thoáng cái qua vài thập niên nên cũng bỏ đấy.Diệp Khai khẽ gật đầu, Hùng Nghị Vũ miêu tả loại tình huống này cũng phù hợp những gì hắn biết.Bởi vì trong nước trước kia thành lập nhà máy thép đều thuộc về xí nghiệp lớn, quanh nhà xưởng đều là khu sinh hoạt, cho nên không có tiêu chuẩn quy hoạch nghiêm khắc. Những nhà máy thép thành lập sau này đều tách riêng nhà xưởng và khu dân cư.Nhà máy thép hiện đại đã xử lý các vấn đề ô nhiễm và tạp âm tốt hơn rất nhiều nhưng sắp xếp nhà xưởng và khu dân cư vẫn chưa có tiêu chuẩn quy hoạch.Nói tóm lại, đây là một vấn đề tồn tại phổ biến trong nước. - Vẫn là chính phủ ở phương diện này chưa ra sức.
Hùng Nghị Vũ nghe Diệp Khai nói mà như đang nằm mơ.Chức vụ phó ban và trưởng ban trong miệng Diệp Khai tựa như rau cải trắng không đáng tiền, hơn nữa ngay cả thời gian cũng quy hoạch tốt rồi, hai năm sau thăng lên trưởng ban.Cũng may Diệp Khai chưa quy hoạch hắn lên phó cấp Bộ, bằng không mà nói, Hùng Nghị Vũ khẳng định cho rằng Diệp Khai chỉ là thuận miệng.- Nhị thiếu gia, bên kia nhi có một sạp bánh đúc đậu, đi qua ăn một chén?
Hùng Nghị Vũ thấy ven đường có một sạp bánh đúc đậu liền bảo Diệp Khai.Diệp Khai nhìn thoáng qua, chỉ thấy bên đường có có một già một trẻ đang bày bán bánh đúc đậu.Sạp hàng không lớn, để trên một xe đẩy lợp mái gỗ, bốn phía đóng kính, có hai cửa sổ, đồ vật bày ở bên trong, có bánh đúc đậu, còn có đồ gia vị nước, tỏi nước cùng dầu muối tương dấm chua rất đầy đủ.- Trời rất nóng, đi tới đi lui đã mệt mỏi, vậy gồi xuống uống một chén chứ sao.
Diệp Khai khẽ gật đầu.Trong quầy có một già một trẻ, già là một lão đầu nhi chừng hơn bảy mươi còn rất nhanh nhẹn, trẻ là một tiểu cô nương chừng mười sáu mười bảy tuổi, mặc đồ hoa, mái tóc cột bằng dây thun, tràn đầy khí tức thanh xuân.Diệp Khai cùng Hùng Nghị Vũ đi tới, đám cận vệ cũng lần lượt ngồi xuống, kết quả 10 người tụ lại khiến lão đầu nhi cùng tiểu cô nương hoảng sợ.Mắt nhìn thấy những thực khách đều không giống như lương thiện, nguyên một đám lưng hùm vai gấu , chỉ thiếu mặt mũi tràn đầy dữ tợn rồi.Lão đầu nhi bán bánh đúc đậu này thường thì khách ban ngày nhiều hơn, tối thì không chừng, đêm nay mới được có chừng hai mươi người, cũng không được bao nhiêu, bánh đúc đậu trong xe còn không ít, đang định dọn sạp thì đột nhiên xuất hiện một đám khách nhân như vậy.Lẽ ra ông rất vui nhưng khi nhìn những người này xuất hiện đột ngột như vậy, trong lòng lão đầu nhi có một chút sợ hãi, phải biết rằng gần đây bên nhà máy cũng không thái bình, trước đó vài ngày còn nghe nói hắc bang sống mái với nhau.Những người này chẳng lẽ là xã hội đen?- Cái này...... Chúng ta sắp dọn sạp rồi......
Lão đầu nhi cảm thấy nên rời đi mới phải, dù sao mình cháu gái nhỏ của mình xinh đẹp như vậy, khó bảo toàn đám này không có ý xấu.Diệp Khai nhìn, chỉ thấy trong xe cũng không ít bánh đúc đậu, lại nhìn biểu lộ của lão đầu nhi, nhìn lại đám cận vệ, lập tức nở nụ cười:
- Lão nhân gia không phải sợ, chúng tôi không phải xã hội đen, chỉ là ăn bánh đúc đậu mà thôi.Nói xong, Diệp Khai móc ra tờ 100 tệ đưa cho lão đầu nhi.