Quan Môn

Chương 506 : Tặng Thêm Một Phần

Ngày đăng: 12:47 18/04/20


Nếu như Diệp Khai muốn toàn lực đấu đá với Hồ hán thì mấy xí nghiệp lớn không nhất thiết phải đầu tư vào khu Thánh Vương này nữa rồi, thậm chí còn phải cân nhắc rút đi hết ấy chứ.

- ý của việc anh bảo từ từ chính là muốn tạo cái vỏ bọc cho đối phương nhìn, cho rằng mấy xí nghiệp lớn của chúng ta vẫn còn muốn tiếp tục phát triển mạnh mẽ ở khu mới giải phóng Thánh Vương, chẳng những muốn mở rộng sản lượng quy mô, còn phải đầu tư vào giai đoạn thứ hai, giai đoạn thứ ba sẽ xây dựng khu mở rộng nữa cơ.

Diệp Khai nói:

- Bởi vì như thế, đối phương có muốn tiến cử nhà máy thép cùng nhà máy hóa chất thì cũng không dễ dàng nữa.

Khu mới giải phóng Thánh Vương vốn cũng chẳng tính là lớn lắm, nếu như những xí nghiệp lớn khác đều thi nhau mở rộng thì thật sẽ không còn địa bàn xây dựng nhà máy thép hay nhà máy hóa chất gì nữa rồi. Đây cũng chính là một trong những kể hoạch của Diệp Khai.

- Nếu như đối phương nhất định tiến cử nhà máy hóa chất cùng nhà máy thép thì sao chứ? 

Sở Tĩnh Huyên hỏi.

- Thế thì cũng đơn giản thôi, những xí nghiệp khác của chúng ta có thể dùng điều này để lấy cớ, vin vào việc phải là khu công nghệ cao mà rời đi. Đến lúc đó thì Hồ Hán phải gánh trách nhiệm đuổi đi những xí nghiệp công nghệ cao rồi.

Diệp Khai đáo lại.

- Chiêu này của anh thế mà cũng âm hiểm gớm.

Sở Tĩnh Huyên vừa cười vừa nói.

- Thật ra đây cũng chỉ là hạ sách thôi, đối phó hắn ta, anh thật cũng chẳng cần làm như thế, có rất nhiều cách mà.

Diệp Khai nói.

- Cảm giác anh có rất nhiều mưu ma chước quỷ, em nghe nói Hồ Hán cũng chẳng dễ dàng đối phó đâu.

Sở Tĩnh Huyên nói.

Về chuyện Hồ Hán, tuy rằng lúc trước mọi người đều không biết rõ về con người này, nhưng từ khi có người đầy hắn ra, muốn đấu đá với Diệp Khai, cái tên này nhanh chóng được lưu truyền trong giới lãnh đạo cao tầng ở Bắc Kinh.

Dù sao người ủng hộ Hồ Hán là lão Cố, vị này cũng là đại nhân vật có tiếng tăm cơ mà, chỉ là mấy năm gần đây hình như chìm xuống nhiều hơn chút. Hơn nữa sau cuộc cải cách mở cửa thì sức ảnh hưởng của lão cũng không bằng Phương lão cùng Sở lão, cho nên người bình thường có khả năng không nhở tới lão nữa. Nhưng nếu thật muốn đụng vào thì vẫn phải cân nhắc, lão vẫn nắm sức mạnh khá lớn đó.

Cho nên khi lão Cố đẩy Hồ Hán đi ra liền được mọi người coi trọng, thậm chí bắt đầu chú ý tìm tỏi về chàng thanh niên này.

So với Diệp Khai thì tuổi của Hồ Hán hình như nhiều hơn một chút, gia thế cũng yếu đi một chút. Nhưng nhìn về tổng thể thì tuổi lớn hơn thì có thể nói là có kinh nghiệm chính trị, gia thế thấp hơn thì có thể được coi rằng kinh nghiệm tự thân phấn đấu lại nhiều hơn, cho nên tổng thế mà nói thì Hồ Hán lại được nhiều người coi trọng hơn là Diệp Khai.

Điều lạ chính là hai người này mặc dù chênh lệch nhau mười hai tuổi, trên cơ bản mà nói thì chênh nhau. Nhưng đều là cán bộ cấp Phó ban thì sau khi Hồ Hán tiếp nhận lại khu kinh tế mới Thánh Vương thì chẳng phải có thể chế tạo một khu công nghệ mới càng huy hoàng hơn, thật đáng cho người ta mong đợi.

- Con người này anh chưa biết rõ lắm, nhưng mà thoạt nhìn cũng không phải là khó đối phó.

Diệp Khai khoát tay áo nói:

- Lúc ở Minh Châu, từng gặp người này một lần, cảm thấy con người này cũng khá âm hiểu. Đã như thế, anh cũng chẳng thèm đấu ngầm với hắn làm gì, đường đường chính chính mà đấu một hồi xem hắn ra sao/

- Kiểu người như anh có tỏ ra tự tin thì cũng làm cho người khác có cảm giác tin tưởng.

Sở Tĩnh Huyên uống một ngụm rượu đỏ rồi nói với Diệp Khai
- Lúc đốt liên liền phát hiện mỗi loại rượu có một mùi vị khác nhau, cảm nhận được sâu sắc.

Trên thực tế những rượu mạnh có thể dùng để đốt thì có rất nhiều, nhưng là có thể dùng được trong tiệm cơm thì lại không nhiều lắm, vừa phải cân nhắc vấn đền thành phẩm, vừa còn phải cân nhắc về chất lượng.

Cho nên, chọn đi chọn lại, những loại rượu có thể chọn cũng chỉ có mười mấy loại thôi.

- Nhị thiếu gia họ Diệp quả nhiên lợi hại, em thử một lần xem, xem có phải anh đoán trúng hay không?

Sở Tĩnh Huyên nói xong liền viết mấy chữ lên giấy, sau đó gọi nhân viên phục vụ tới, bảo anh ta đưa cho đầu bếp/

Quả nhiên, sau khi đầu bếp nhận được tờ giấy đó, vẻ mặt hốt hoảng, hiển nhiên thật không ngờ có người có thể đoán được câu hỏi khó khăn này. Anh ta lập tức lại làm thêm một phần bò bít tết, sau đó bảo nhân viên phục vụ đưa tới.

- Thưa anh, đây là do chúng tôi tặng anh. Đầu bếp hi vọng anh có thể giữ kín chút bí mật này. 

Nhân viên phục vụ tới, nhỏ giọng nói với Diệp Khai.

- Ha ha, tôi không tới mức nhàm chán tới thế, không cần phải gây khó dễ với mấy người.

Diệp Khai cười nói.

Chuyện hại người không lợi mình đương nhiên là không nên làm, nhị thiếu gia họ Diệp đúng là không có thời gian mà đùa bỡn với một tiệm ăn.

Nếu không phải Sở Tĩnh Huyên muốn kiểm tra xem vị hôn phu của cô tài giỏi tới cỡ nào thì cũng không nhất thiết phải vạch trần chuyện này.

Lại nói nữa, điều này chỉ là chút thủ đoạn để người ta câu khách mà thôi, không nhất thiết phải vạch trần.

Lúc Diệp Khai đến Vân Hải cư, thôn Thanh Phong, đã không được thuận lợi cho lắm.

Ông Sở làm lơ hắn hơn nửa tiếng đồng hồ mà vẫn không thấy người đâu.

Sở Tịnh Huyên hình như đã sớm đoán trước được, vì cô không về cùng Diệp Khai, mà đi dạo phố với cô bạn thân, để lại mình Diệp Khai đối phó với chuyện bên này.

- Ổng làm vậy là có ý gì chứ?

Diệp Khai ngồi bên ngoài phòng khách, đã uống đến ấm trà thứ tư, vị trà đã nhạt như nước lã rồi.

Nghe Diệp Khai đến, ông bố vợ của hắn, Sở Vân Tùng liền về nhà sớm, vừa vào nhà đã nhìn thấy Diệp Khai đang ngồi đó uống trà, trông bộ dạng đến chán chường vô vị.

- Không phải cháu đến từ sớm rồi hay sao, sao vẫn còn ngồi ở đây?

Sở Vân Tùng thấy Diệp Khai, liền tò mò hỏi.

Bình thường thì, trừ phi phải là quan chức cấp tỉnh bộ đến nhà, còn không Diệp Khai chẳng bao giờ ưu tiên được ưu tiên tiếp đón cả, dù gì thì ông Sở cũng rất coi trọng hắn, hơn nữa hiện giờ Diệp Khai cũng coi như là một nửa của nhà họ Sở rồi, thân phận không như người ngoài.

Như ngồi chờ bên ngoài hơn nửa tiếng đồng hồ thế này, cũng chưa được ông Sở tiếp đón, chưa bao giờ hắn lâm vào tình huống như vậy, chuyện này có chút quái lạ rồi đây.